CHƯƠNG 43: PHÍ SÁCH VỞ
🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Cha mẹ ta không có ở nhà, hai ngày nữa ta đưa ngươi.”
Ủy viên học tập gật đầu nhìn về phía Nam Canh Thần:
"Nam Canh Thần, ngươi thì sao?"
Nam Canh Thần ngượng ngùng nói:
"Ta cũng muộn hai ngày. . ."
Ủy viên học tập cạn lời rời đi.
Kỳ thật người trong lớp đều biết điều kiện gia đình Nam Canh Thần cùng Khánh Trần không tốt lắm, nhưng mọi người không vì vậy mà suy nghĩ nhiều.
Họp lớp không gọi hai người họ chỉ vì sợ cả hai xấu hổ vì không có tiền đi chơi mà thôi, chứ không có ý coi thường.
Trong trường trung học cũng không có quá nhiều mấy tên hợm hĩnh.
Mà Khánh Trần lại còn là học bá, tại cấp ba, học bá là một loại danh xưng mang theo hào quang lấp lánh.
Rất nhiều người cảm thấy mỗi ngày học sinh cấp ba chỉ nghĩ đến: Trong nhà đồng học này có tiền, ta sẽ chơi với hắn, nhà đồng học kia rất nghèo, ta không chơi với hắn.
Nhưng sự thực là, tâm tư học sinh cấp ba không phức tạp như vậy, mọi người chỉ nghĩ là: CMN ai ai phát minh ra hàm số? Hả? Hại ta thi trắc nghiệm chỉ có 15 điểm là làm sao!
Lúc này Khánh Trần nhìn về phía Nam Canh Thần:
"Sao ngươi cũng không phí sách vở vậy?"
"Mẹ ta bị cha ta đuổi về nhà bà ngoại ở, muốn xin tiền chỉ có thể đi tìm cha ta… "
Nam Canh Thần thầm nói.
"Cha ngươi không cho?"
Khánh Trần hỏi.
"Không có."
"Hắn nói thế nào?"
Nam Canh Thần nói ra:
"Hắn kêu ta trả sách lại cho trường học. . ."
Khánh Trần:
"? ? ?"
Trong lúc nhất thời, phí sách vở lại trở thành vấn đề nan giải với nay thiếu niên xuyên việt.
Việc này cũng nhắc nhở Khánh Trần, hắn cần kiếm tiền.
Hắn có thể tiếp tục dùng cờ tướng khi dễ lão đại gia, nhưng vấn đề là dù thế cũng không đủ a. Bây giờ mọi người đã biết thực lực của hắn nên không chơi cùng nữa.
Cho nên, hắn phải tìm cách để kiếm tiền từ thế giới bên kia mới được.
Không có lý nào lần nào đi vào kho tiền cũng hai tay trống không rời đi.
...
Đêm xuống, Khánh Trần trốn học đã thành thói quen.
Theo đạo lý mà nói, trốn học nhiều lần như vậy sớm đã bị gọi phụ huynh.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, chủ nhiệm lớp Đỗ Nhất Hoằng của hắn vẫn đang nghỉ phép, chưa đi làm. Từ khi sự kiện xuyên qua bắt đầu đến bây giờ, đối phương chưa từng lộ diện. Mặt khác, chủ nhiệm khối cũng không quan tâm Khánh Trần.
Cho nên, có thể trốn học thì trốn thôi, không cần do dự.
Lúc tan học, đường Hành Thự chật hẹp đã náo nhiệt lên, hai bên đường bán khoai nướng, dưa hấu, cơm trộn nhộn nhịp.
Khi còn bé, khi mẫu thân về nhà ngoại, phụ thân sẽ lười nấu cơm nên dẫn hắn ra ngoài ăn mì.
Khi đó Khánh Trần cảm thấy phụ thân quá qua loa với mình, nhưng bây giờ nhớ lại, có lẽ khi đó đã là rất quan tâm rồi.
Lúc ấy phụ thân vẫn chưa đánh bạc, cả hai chưa ly hôn, ông ngoại cũng không có ghét bỏ hắn.
Một tô mì khi ấy chỉ có một đồng mà bây giờ đã là mười lăm đồng, cứ như nói lên mọi chuyện đã không cách nào quay lại như xưa nữa.
Sau khi tới viện số 4, hắn phát hiện có hai nam nhân đứng hút thuốc ở ven đường.
Sắc trời dần tối, Khánh Trần không thấy rõ mặt mũi của đối phương, chỉ có đốm lửa đỏ ở đầu điếu thuốc là lúc sáng lúc tối.
Vốn Khánh Trần còn tưởng đây là người của tổ chức thần bí phía tới canh chừng hắn, vì thần sắc đối phương không bình thường, thỉnh thoảng liền hết nhìn đông tới nhìn tây một chút.
Nhưng về sau hắn phát hiện, khi hắn đi ngang qua, đối phương một chút phản ứng cũng không có.
Khánh Trần đi vào hành lang đã ngửi được mùi thơm truyền đến từ trên lầu. Lý Đồng Vân đã sớm chờ ở trước cửa nhà hắn:
"Ca ca, mẹ mau đưa làm cơm xong rồi, nàng kêu ta chờ ngươi ở đây."
"Vạn nhất ta có tiết tự học buổi tối thì làm sao bây giờ. Các ngươi không cần chờ ta… "
Khánh Trần sờ cái đầu nhỏ của Lý Đồng Vân.
"Mấy ngày nay ngươi không có lớp tự học buổi tối a… "
Lý Đồng Vân nói xong thì kéo ống tay áo Khánh Trần chạy lên lầu.
Vừa mở cửa, Khánh Trần đã thấy nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cảnh tượng chán chường đầy đồ vật bị đập phá nay không còn nữa mà đổi lại thành nhiều món gia dụng mới.
Giang Tuyết đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, nghe được tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại mà nói:
"Khánh Trần tới rồi sao, tranh thủ thời gian ngồi xuống đi, còn thiếu canh nữa là xong."
Khánh Trần nhìn trên bàn cơm, sườn xào chua ngọt, rau xào thịt, thịt băm đậu chua, khoai tây sợi chua cay, trông rất ngon.