CHƯƠNG 55: BỊ PHÁT HIỆN
Lâm Tiểu Tiếu thấy đối phương trực tiếp khai ra thì thở phào nhẹ nhàng.
Sớm biết con hàng này dễ thẩm vấn như vậy, hắn cmn còn đi trêu chọc tên Giản Sênh kia làm gì!
"Lạc thành là nơi nào?"
Lâm Tiểu Tiếu đi thẳng vào vấn đề.
"Lạc thành là một thành thị ở nơi chúng ta sống… "
Lưu Đức Trụ nói.
"Có bao nhiêu người xuyên qua tới?"
"Không biết a, có người nói mấy ngàn người, cũng có người nói hơn vạn."
Thanh âm Lâm Tiểu Tiếu nghiêm nghị lại:
"Các ngươi xuyên qua có ý đồ gì, sao lại muốn tới gần lão bản Lý Thúc Đồng nhà ta?"
Lưu Đức Trụ sắp khóc tới nơi:
"Chúng ta chỉ ngẫu nhiên xuyên qua thôi, không ai biết trước, cũng không biết sau khi xuyên qua thân phận của mình là gì. Thật sự không có ý đồ chi hết, ta tiếp cận Lý Thúc Đồng là vì có người nói tìm Lý Thúc Đồng trong ngục giam số 18 sẽ nhận được tư cách hướng nghiệp…”
Lần này hắn mất 3 tiếng để thẩm vấn Lưu Đức Trụ. Trong lúc đó, Giản Sênh sát vách đã tỉnh lại lần thứ ba, vừa mắng chửi người hai mươi bảy câu đã ngủ thiếp đi tiếp.
Ngay từ đầu, Lâm Tiểu Tiếu không tin chuyện xuyên qua, nhưng mỗi câu Lưu Đức Trụ nói đều rất có logic.
Hắn tin tưởng, Lưu Đức Trụ ngớ ngẩn nghĩ lão bản là NPC thật sự là chuyện rất khó tin. Nhưng đến tận bây giờ hắn không tin cũng phải tin, những gì Lưu Đức Trụ nói đều là sự thật.
Trong nhân thế này, chuyện khó tin nhất thật sự đã xảy ra.
Phòng thẩm vấn phảng phất như lâm vào yên lặng, Lưu Đức Trụ run run rẩy rẩy không dám nói lời nào.
Rất lâu về sau, Lâm Tiểu Tiếu đột nhiên hỏi:
"Ngươi có từng nghe qua một bài hát gọi là Tiễn Biệt chưa?"
Lưu Đức Trụ có chút sửng sốt:
"Biết a."
"Có phải có câu gọi là tri giao nửa điêu tàn không?"
"Đúng, làm sao ngươi biết?"
Lưu Đức Trụ nghi hoặc.
Lông mi Lâm Tiểu Tiếu rốt cục cũng giãn ra.
Hắn đã biết.
Giờ này khắc này, mấy ngàn người xuyên việt đã tiếng vào thế giới của hắn, dùng thân phận dân bản địa tiếp tục sống.
Danh tính những người kia khác nhau nhưng vận mệnh lại bắt họ đan xen vào cùng một chỗ.
Nhưng cái này không phải điểm mấu chốt nhất.
Mấu chốt nhất là, hắn biết bí mật của Khánh Trần.
...
Lâm Tiểu Tiếu là một người thông minh lanh lợi, cũng không có lòng dạ quá sâu.
Khi đối phương trở lại phòng ăn thì không nói gì tới chuyện thẩm vấn cả, cơ mà trong lòng Khánh Trần đã tự có đáp án.
Vì những tin tức này không có gì không thể nói, thế giới sớm muộn cũng sẽ biết chuyện người xuyên việt.
Trừ phi. . . kết quả thẩm vấn có liên quan tới người có mặt ở đây.
Khánh Trần suy nghĩ, người của Thế giới trong sẽ đối đãi thế nào với người của Thế giới ngoài đây?
Không nói đến người khác, Lý Thúc Đồng là một thượng vị giả có cảm giác khống chế mạnh vô cùng, loại người này sao lại để mọi chuyện đi theo hướng mất khống chế được?
Mặc kệ trước đó hắn đã tích lũy bao nhiêu hảo cảm, trước mặt thượng vị giả đều không đáng nhắc tới.
Khánh Trần cũng không chắc Lý Thúc Đồng sẽ giết mình, cơ mà đây là dự tính xấu nhất thôi.
Nhưng Lý Thúc Đồng cũng là người cực kỳ thông minh, Lâm Tiểu Tiếu không cần nói hắn liền đã hiểu.
"Tiểu Tiếu, dẫn bằng hữu Át Bích của chúng ta đi chỗ khác… "
Lý Thúc Đồng phân phó.
"Ta không đi… "
Quách Hổ Thiền bỗng nhiên ý thức được, người nơi này sắp nói tới bí mật gì đó rất lớn.
Nhưng Diệp Vãn bỗng mở lực trường trong suốt, bao phủ Lý Thúc Đồng cùng Khánh Trần trong đó.
Quách Hổ Thiền muốn nghe lén không kịp chuẩn bị đã bị lực trường bắn ra ngoài.
Đợi cho tên đầu trọc này muốn xông về thì phát hiện Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu đã ngăn trước mặt hắn.
Lâm Tiểu Tiếu cười híp mắt nói:
"Còn muốn ở lại đây tìm vật cấm kỵ ACE-005 thì đừng đi về phía trước."
"Không cho nghe thì không nghe!"
Quách Hổ Thiền cả giận nói.
Lúc này, Lý Thúc Đồng bình tĩnh nhìn Khánh Trần, hỏi:
"Cho nên, mấy ngày nay ngươi để Lộ Quảng Nghĩa thẩm vấn tù phạm mới là vì tìm bọn hắn a?"
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Không sai."
"Trấn định hơn một chút so với ta tưởng …."
Lý Thúc Đồng cảm khái:
"Lúc ta bằng tuổi ngươi cũng không bằng ngươi."
"Không phải trấn định, mà là bối rối cũng vô dụng… "
Khánh Trần nói.
"Mặc dù Tiểu Tiếu không nói ta biết kết quả thẩm vấn, nhưng ta biết chắc một bí mật lớn… "
Lý Thúc Đồng nói:
"Trước nay ta xử sự không chút lưu tình, ngươi có từng nghĩ tới hay không, ngươi không thể sống tới ngày mai?"
"Nghĩ tới… "
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Mái vòm sắt thép mới lạ tỏa ra ánh sáng dưới sự phản xạ, robot giám ngục ngơ ngác cầm súng đứng lặng gần đây.
Còn có không ít tù nhân cười đùa tí tửng, khập khiễng nhe răng trợn mắt với những người mới.
Khánh Trần không xác định mình có thể còn sống để nhìn thấy mọi chuyện không cho nên muốn nhìn thêm vài lần.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, cười nói với Lý Thúc Đồng:
"Mấy ngày nay ở chung thật sự rất vui, nếu có thể mà nói, ngược lại ta hy vọng có thể nhận thức lại một chút."
"Ngày đầu tiên đánh cờ ngươi thắng ta, cho nên kỳ thật ta vẫn thiếu ngươi một yêu cầu, ngươi có yêu cầu gì hiện tại có thể nói… "
Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần nghĩ nghĩ:
"Có thể thổi lại Tiễn Biệt một lần không?"