CHƯƠNG 74: KHÔNG VẠCH TRẦN NGUOI
"Tại sao phải đi? Ta còn muốn nghe xem Lưu Đức Trụ sẽ nói thế nào!"
Nam Canh Thần thầm nói.
Khánh Trần nhìn hắn:
"Có gì hay mà nghe, ngươi là người du hành thời gian sao, ngươi không phải, có nghe xong cũng chẳng có ích gì."
Nam Canh Thần nghẹn họng:
"Đây đều là tin tức được trực tiếp ở Thế giới trong, ngộ nhỡ sau này ngươi... sau này hai ta xuyên qua cũng có thể dùng?"
"Không có hứng thú.”
Khánh Trần thờ ơ nói.
"Xuyên việt thú vị tới mức nào.”
Nam Canh Thần nói:
"Nếu như hai ta đều có thể xuyên vào Thế giới trong sẽ có thể trở thành siêu phàm giả, hoặc là thay một thân thân thể máy móc biến thành siêu nhân. Đến lúc đó ta và ngươi có thể tạo thành liên minh Phụ Sầu Giả, vừa nghe đã thấy phấn khích."
Khánh Trần:
"..."
Cuối cùng các phóng viên bị một đám lão sư chắn dưới lầu. Trường học là nơi để học tập, sao có thể để đám người từ nơi nào đó bên ngoài trường tới xằng bậy?
Trong lúc học tiết thứ nhất, một bóng người len lén bay qua tường vây của trường học.
Hắn ta kéo lấy trường học sinh trong trường hỏi:
“Đường nào tới lớp 11 số 4?”
Học sinh kia vừa nghe thấy tiếng Xuyên Châu thì sửng sốt, nhưng vẫn chỉ đường cho hắn ta.
Nam tử trung niên nói tiếng cám ơn sau đó đi về phía phòng học.
Hắn ta đứng ngoài cửa lớp 11 số 4 nói:
"Lang nào là Lưu Bất Trụ?"
Bạn học ngoài cửa lớp phản ứng nửa ngày:
"Ngươi muốn nói Lưu Đức Trụ đúng không?"
"Đúng đúng đúng, Lưu Đức Trụ!"
Giản Sênh vỗ vỗ gáy.
Học sinh này chỉ cho hắn một chút, kết quả Lưu Đức Trụ trong lớp chợt cảm thấy không ổn, đứng dậy muốn chạy.
Giản Sênh xông lên phía trước kéo lấy hắn ta nói nhanh:
"Ta biết ngươi rất trâu bò trong ngục giam số 18, ngươi là người theo phía sau vị siêu phàm giả đã thẩm vấn ta, chắc chắn ngươi có địa vị rất cao!"
Lưu Đức Trụ thất kinh:
"Không phải ta, ngươi tìm sai người!"
"Được rồi, ngươi yên tâm, lão tử sẽ không vạch trần ngươi..."
Trong lúc nói chuyện, Giản Sênh bị vị lão sư mới vừa đuổi tới kéo ra ngoài phòng học:
"Lão tử cho ngươi tiền!"
Trên hành lang quanh quẩn tiếng chửi rủa của Giản Sênh. Các học sinh sôi nổi quay đầu nhìn Lưu Đức Trụ...
Lúc này Lưu Đức Trụ đã sắp hỏng mất. Hắn ta thật không nghĩ tới bản thân mình chỉ nói dối một chút đã dẫn theo nhiều chuyện như vậy.
Nói thật, hiện tại chuyện hắn ta khát vọng nhất chính là tìm ra người du hành thời gian thứ 3 trong ngục giam kia!
Hắn ta muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương là ai mà khiến hắn phải cõng một cái nồi lớn như vậy!
Giờ này khắc này, người ném nồi Khánh Trần đang ngồi trong phòng học, phảng phất như ồn ào phía ngoài đã không có liên quan gì tới hắn.
Hắn thấy Nam Canh Thần lấy một quyển hướng dẫn lập trình máy tính ra, bèn hỏi:
"Vì sao đột nhiên ngươi lại xem sách này?"
"Không... Không có gì.”
Nam Canh Thần nói:
"Ta chỉ muốn nắm giữ một nghề. Ngươi nói xem nếu chúng ta tìm cách tiếp cận Lưu Đức Trụ sẽ thế nào? Nếu quan hệ hai bên tốt rồi, nói không chừng chúng ta có thể thu được không ít lợi ích từ thế giới trong."
"Không cần phải làm như vậy.”
Khánh Trần trả lời:
"Ta cũng không phải người du hành thời gian."
Nhưng ngay lúc này, hắn bỗng cúi đầu trầm tư.
Đương nhiên mình biết Lưu Đức Trụ là giả, nhưng người du hành thời gian tỷ như Nam Canh Thần lại không biết.
Hiện tại tính ở khắp nơi trên toàn quốc, sợ rằng tổng số người du hành thời gian đã hơn vạn, liệu sẽ người nào bị "thân phận" của Lưu Đức Trụ hấp dẫn đến Lạc thành không?
Bởi vì đây là phương pháp dễ dàng nhất để tìm được "đồng đội đáng tin cậy" tại Thế giới trong.
Hà Tiểu Tiểu kiến nghị mọi người tổ đội ở Thế giới trong, nhưng đồng đội heo và đồng đội đáng tin cậy có chênh lệch lớn vô cùng.
Chỉ có điều, khiến Khánh Trần cảm thấy nghĩ không thông là.
Hôm nay đã có chuyện lớn như vậy xảy ra, vì sao cho đến bây giờ người của tổ chức Côn Lôn vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ là truyền thừa của Lý Thúc Đồng vẫn chưa đủ để khiến bọn hắn chú ý? Khẳng định không phải.
Chắc chắn trong này có vấn đề.
Mãi tận tới giờ tự học buổi tối, Khánh Trần vẫn không chờ được bóng dáng Côn Lôn. Hắn vẫn luôn cảm thấy có việc sắp xảy ra, nhưng lại không biết là chuyện gì.
...
9 giờ 20 phút, đám học sinh khối 11, khối 12 trường quốc tế Lạc Thành sôi nổi lao ra khỏi trường học.
Ban đêm dưới đèn đường mờ vàng chiếu rọi, vườn trường như được phủ lên vẻ đẹp đặc biệt.
Các học sinh mặc đồng phục đi trên đường nhỏ thành tốp 2 tốp 3 nói chuyện với nhau, bên cạnh có một đám học sinh đạp xe đạp chạy lướt qua tạm biệt mọi người, sau đó tiến vào đêm tối.
Có nữ sinh đi ở phía trước, nam sinh thầm mến nàng đi theo phía sau cùng bạn bè trêu chọc nàng, muốn khiến các nàng chú ý tới mình.
Dường như đây là dáng vẻ tuổi trẻ nên có.