CHƯƠNG 83: KHÔNG THÔNG MINH BẰNG NGƯƠI
Khánh Trần không giải thích thêm về điều này, mà tiếp tục nói ra:
"Bọn họ ở chỗ này nhất định là vì mẹ ngươi, những người này xuyên qua đến thành phố số 7 không có căn cơ, cho nên muốn đến thành phố số 18 tìm cơ hội. Đương nhiên ta cảm thấy có lẽ cũng không đơn giản như vậy, thậm chí có khả năng là bọn họ có kẻ thù ở trong thành phố số 7.”
Đi vào trong thế giới không có kẻ thù, đây không phải là điều mà bản thân người du hành thời gian có thể quyết định.
Nếu như không có kẻ thù, vậy lấy thế lực của đối phương ở Hải Thành, vì sao không trực tiếp tìm kiếm người du hành thời gian bản địa khác để nhờ trợ giúp?
Căn cứ vào tin tức mà Khánh Trần lấy được từ trên mạng, Hải Thành có một người siêu phàm, còn có một người nói chuyện ở xã Thanh Long thành phố số 7, theo lí mà nói đã là không tệ.
Nhưng mấy người Hồ Tiểu Ngưu không tiêu tiền đi tìm những người này hỗ trợ, mà bỏ gần tìm xa đi vào Lạc Thành tìm Lưu Đức Trụ.
Có lẽ là bọn họ chọc phải ai đó, người du hành thời gian ở Hải Thành không có cách nào giải quyết đi.
Lý Đồng Vân ngẫm nghĩ rồi nói:
"Thành phố số 7 là địa bàn của tập đoàn Trần thị, thành phố số 18 là sân nhà của tập đoàn Lý thị, có phải bọn họ chọc phải Trần thị hay không?”
Khánh Trần nghĩ rồi nói:
"Không sao, bây giờ bọn họ không chút kiêng dè dùng tiếng Anh giao lưu, ta nghe thêm sẽ biết.”
"Bọn họ nói ở ngay trước mặt cho ngươi nghe sao?"
Lý Đồng Vân ngửa đầu hỏi.
Khánh Trần sờ lên đầu của nàng, cười nói:
"Bởi vì bọn họ không thông minh bằng ngươi.”
Lúc này Lý Đồng Vân chạy đến nhà vệ sinh của Khánh Trần, ôm lấy quần áo Khánh Trần thay ra rồi chạy:
"Vừa rồi mẹ giao cho ta lấy quần áo ngươi thay ra mang lên giặt, ngươi đừng làm khó ta, ta cũng chỉ nghe mẹ nói thôi.”
Nói xong, Lý Đồng Vân liền mở cửa chạy lên tầng...
Khánh Trần mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn căn nhà trống rỗng của mình, bắt đầu cô độc huấn luyện.
Không ai giám sát, không ai lớn tiếng khen hay.
Khánh Trần chỉ có thể tự mình nói với mình, đừng dừng lại, tiến lên phía trước.
Hắn từng nghe người ta nói, người bỏ đàn sống riêng, không phải thần thì chính là dã thú.
Vậy hắn đã không có cách nào trở thành thần, trước tiên cứ làm một con dã thú cũng không tệ.
...
Đếm ngược năm ngày.
Khánh Trần đã sớm tới trường học trao đổi bàn của mình với Nam Canh Thần, như thế hắn liền biến thành bạn bàn bên của Vương Vân.
Nam Canh Thần sau khi vào lớp thì cười một tiếng mập mờ với hắn, sau đó thấp giọng nói:
"Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không có một chút tâm tư nào chứ, không nghĩ tới vậy mà lại chủ động như thế. Sao không nói sớm, nếu nói sớm thì hôm qua đã đổi với ngươi rồi!”
Khánh Trần liếc mắt nhìn hắn, đối phương đang nghĩ rằng mình đổi vị trí là muốn ở gần Vương Vân một chút.
Trên thực tế, mình chỉ muốn nghe Vương Vân và Bạch Uyển Nhi trò chuyện thôi.
Nhưng mà nghĩ như vậy mới là tốt nhất, hắn hi vọng Vương Vân cũng có thể có suy nghĩ như vậy.
Cứ như vậy, lúc đối phương và Bạch Uyển Nhi dùng tiếng Anh trò chuyện, sẽ không kiêng dè hắn.
Nam Canh Thần thấy hắn không nói lời nào, tưởng rằng Khánh Trần thẹn thùng, thế là liền thấp giọng dùng giọng điệu hóng hớt nói sang chuyện khác:
"Hôm qua trong nhóm xuyên qua lại có thêm một đại sư, hắn nói mình học được kỹ thuật coi bói ở trong thế giới khoa học kỹ thuật nào đó...”
Khánh Trần hỏi:
"Ngươi đã coi chưa?”
"Coi rồi, chỉ 5 đồng tiền một lần."
Nam Canh Thần nói:
"Coi bói nói lúc ta 65 tuổi có thể kiếm được một số tiền lớn, hơn nữa là số tiền mà cả đời ta cũng chưa từng thấy.”
Khánh Trần chần chờ một chút:
"Là con của ngươi đốt cho ngươi sao?”
Nam Canh Thần:
"...??”
Khánh Trần tức giận nói:
"Ngươi có thể giải tán cái nhóm xuyên qua của ngươi hay không? Nghe liền đau đầu, một người du hành thời gian đứng đắn cũng không có, không đúng, có một người đi, còn là chuyên môn làm mai cho phú bà Thế giới trong nữa.”
Nam Canh Thần mạnh miệng nói:
"Nhỡ may còn có người thật thì sao?”
Lúc này, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đi vào phòng học.
Sau khi các nàng nhìn thấy Khánh Trần và Nam Canh Thần đổi vị trí, quả nhiên sửng sốt một chút.
Bạch Uyển Nhi dùng tiếng Anh hỏi:
"Tại sao hai người bọn họ lại đổi vị trí?”
Vương Vân cười:
"Ai mà biết được, không cần phải để ý đến hắn.”
"Chờ một chút."
Bạch Uyển Nhi lại hỏi:
"Không phải thầy giáo nói hắn học giỏi sao, hắn có thể nghe hiểu được chúng ta đang nói cái gì hay không?”
Vương Vân quay đầu nhìn chằm chằm vào Khánh Trần.
Đã thấy Khánh Trần cúi đầu nhìn đề thi toán học, động tác tính toán, điền câu trả lời không hề dừng lại chút nào.
Vương Vân là học sinh khá giỏi ở Hải Thành, thậm chí đi quan sát trình tự đề thi của Khánh Trần một hồi, sau đó xác định mỗi một bước của đối phương đều không sai, cũng không phải là giả vờ.