CHƯƠNG 92: TIẾNG ANH
Tuy nàng chỉ diễn vai phụ trong phim văn nghệ, ở nước ngoài nàng cũng không quá nổi tiếng, nhưng ở Nhật Bản đã có người bầu nàng thành "người có thể trở thành ba trụ cột lớn trong tương lai của nghề điện ảnh".
Khánh Trần thường lên Weibo đọc tin tức để hiểu động thái xã hội, nhưng đối với giới giải trí Nhật Bản hắn cũng không quá chú ý. Hơn nữa hiện tại đối phương cũng chưa tính là quá nổi tiếng.
Cho nên lúc trước hắn cũng chưa từng thấy đối phương.
Hiện tại khi nhìn thấy kết quả tìm kiếm, Khánh Trần chỉ thấy ngơ ngác. Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao mình lại có thể dính líu quan hệ tới nhân vật như vậy.
Lúc này, Vương Vân vẫn luôn len lén liếc hắn lại bĩu môi nghĩ: Rõ ràng ngươi nói không yêu mến đối phương, vậy ngươi nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy làm gì?
Chẳng qua, nam sinh ở thành thị nhỏ như Lạc thành, sợ rằng hắn rất khó có thể gặp gỡ hay giao lưu gì với nữ hài Nhật Bản này.
Vương Vân đã từng xem 《 Phù Tang Hoa 》, 《 Quỳ 》, vì vậy nàng mới biết Jindai Sorane đang phát triển mạnh trong giới giải trí Nhật Bản, nàng có trở thành đại biểu cho nữ thần Mori Girl (1) cũng là chuyện rất bình thường.
(1) Mori Girl: Mori trong tiếng Nhật có nghĩa là "rừng cây", vậy nên Mori girl là từ chỉ những cô gái ưa thích cuộc sống giản dị gần gũi thiên nhiên và lấy cảm hứng ăn mặc từ rừng xanh. Họ được miêu tả giống như những nàng tiên nhỏ sống trong ngôi nhà cây xinh xắn.
Một nữ hài như vậy cách nam sinh ở thành phố nhỏ quá xa xôi.
Mà lúc này chuyện Khánh Trần đang nghĩ tới là theo tin tức hắn lấy được hiện tại, Jindai gia tộc và những gia tộc khác cũng không có cách biển.
Dù sao thì Lý Thúc Đồng cũng đã từng nói, khắp biển rộng đã trở thành nơi cấm kỵ, nếu Jindai gia tộc ở trên một hòn đảo, bọn họ không thể nào vượt biển đi tới nội lục.
Cho nên thời gian hành giả ở Nhật Bản và thời gian hành giả trong nước sẽ cùng xuyên việt đến trên một đại lục?
Đến hiện tại Khánh Trần vẫn chưa từng thấy bản đồ Thế giới trong. Đợi lần sau khi xuyên việt hắn có thể tìm Lâm Tiểu Tiếu lấy một bản.
Tan học, hai người Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đi tới hành lang hội hợp với Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.
Hồ Tiểu Ngưu hỏi:
"Có tiến triển gì mới không?"
Vương Vân dang tay ra:
"Cả Nam Canh Thần và Khánh Trần đều như kẻ ngu si, Nam Canh Thần thì không cần nói, Khánh Trần nguyên một tiết vẫn đang nhìn chằm chằm tư liệu của một nữ minh tinh Nhật Bản."
Bạch Uyển Nhi kỳ quái nói:
"Không phải giáo viên nói Khánh Trần là học sinh ngoan sao, vì sao trông hắn không giống học sinh ngoan chút nào, còn theo đuổi minh tinh..."
"Ai biết được.”
Vương Vân thở dài:
"Rất nhiều học sinh ngoan vào lớp mười một sẽ bắt đầu bộc phát hormone, sau đó việc học tập sa sút, cũng không phải mọi người chưa từng thấy chuyện như vậy. Chuyện hai học thần ở Hải Trung sau khi yêu đương đã đồng thời rớt khỏi thần đàn ngươi còn nhớ không?"
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu nhíu mày:
"Hôm qua chúng ta đã nói thế nào, xin buông bỏ kiêu ngạo của hai vị, nếu mỗi ngày ngươi cứ thầm coi hai người bọn họ là kẻ ngu si, vậy còn kết bạn kiểu gì được nữa?"
Vương Vân cũng có chút không vui:
"Vậy bốn người chúng ta đổi lớp đi, ta tới giao lưu với Lưu Đức Trụ, ngươi tới làm bạn với Khánh Trần?"
Lúc này, lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật bỗng chạy từ dưới lầu tới. Hắn ta đến ngoài cửa lớp 3 khối 11 nói với Khánh Trần:
"Khánh Trần, giáo viên ngoại ngữ kêu ngươi qua đó một chuyến."
"Được, ta sẽ qua ngay.”
Khánh Trần lên tiếng đáp lại.
Trường ngoại ngữ Lạc thành có giáo viên ngoại ngữ, chẳng qua một tuần chỉ dạy mọi người một tiết, nội dung trong tiết học không có gì hay ho, chỉ là tâm sự với mọi người trong lớp, đánh vài bản ghi-ta.
Đây có thể tính là "hoạt động ngoài" đặc sắc của trường ngoại ngữ Lạc thành, không có ý nghĩa dạy học thực tế gì.
Đợi khi Khánh Trần xuống tầng, đột nhiên Hồ Tiểu Ngưu hỏi Ngu Tuấn Dật:
"Chào ngươi, giáo viên ngoại ngữ tìm Khánh Trần làm gì vậy?"
Lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật hớn hở cười nói:
"Chuyện này sao ta biết được, hai người bọn họ là bạn bè, trước đây Khánh Trần đã từng kéo giáo viên ngoại ngữ đi luyện khẩu ngữ đây. Sau đó cũng chỉ có Khánh Trần mới có thể nói chuyện bình thường với giáo viên ngoại ngữ, bọn họ cũng dần quen thuộc. Giáo viên còn thường xuyên mang theo một ít quà nhỏ từ nước ngoài tới cho hắn, ta còn từng ăn chocolate giáo viên cho Khánh Trần."
Đám người Hồ Tiểu Ngưu sửng sốt một chút. Chỉ riêng điểm này đã đủ để chứng minh, kỹ năng speaking, listening của Khánh Trần hoàn toàn không có vấn đề, vốn không nát như bọn hắn tưởng tượng!
Hồ Tiểu Ngưu hít một hơi thật sâu:
"Hiện tại ta bắt đầu hoài nghi hắn chính là thời gian hành giả! Ta lại hỏi các ngươi một lần nữa, rốt cục hắn có từng nghe trộm các ngươi nói chuyện chưa?"
Bạch Uyển Nhi suy nghĩ một chút nói:
"Đầu tiên ta có thể xác định hắn đang viết đề toán học, không nghe trộm."
"Nhưng vậy vẫn chưa thể loại bỏ hiềm nghi.”
Hồ Tiểu Ngưu tĩnh táo nói:
"Ta phải nghĩ biện pháp xác nhận một chút."