Chương 141: Sự Kiện Kì Lạ Ở Khu Dân Cư 1
Đêm ở thị trấn rất yên tĩnh, không hề có một âm thanh nào!
Thị trấn này chị là một thành thị nhỏ, dân cư không đông đúc lắm, cũng không có nhiệt náo như ở những thành thị lớn khác. Hơn nữa, Trương chủ tịch vì muốn bọn họ hành động thuận lợi, bố trí cho họ ở một khu vực khá vắng vẻ, cho nên đêm khuya nơi này càng trở nên tĩnh lặng.
Bên ngoài rất im ắng, nhưng lúc này trong phòng nhóm Mười Một đang rất là náo nhiệt.
“Uỵch!” Hầu Tử một quyền nặng nề đánh vào sau lưng của Lãnh Dạ, Lãnh Dạ hơi nghiêng đầu, hai tay vung lên năm lấy cánh tay phải của Hầu Tử, lợi dụng lực eo xoay người ném Hầu Tử ra xa.
Trên không, Hầu Tử ổn định lại thân thể rồi hạ người ở trên ghế sô pha, dùng chân đạp mạnh, thân thể như một quả đạn pháo nhằm hướng Lãnh Dạ đánh tới.
Lãnh Dạ hạ thấp người xuống thành tư thế ngồi xổm, tránh được một kích điên cuồng này của Hầu Tử. Hầu Tử không chút nóng giận, vừa chạm đất, nhanh chónh xoay người, chân quét ngang một cái. Lãnh Dạ lui về sau tránh thoát, Hầu Tử cũng nhanh chóng định thân, tung cước truy theo không rời.
Hai người trong phòng khách đánh nhau, Mười Một lúc này vừa tắm xong xuống tìm thực vật, đối với cảnh hai người đánh nhau cũng không có phản ứng gì. Chuyện này đã trở thành thói quen, tối nào Hầu Tử dùng Lãnh Dạ không đánh một trận là không được. Đặc biệt là Hầu Tử, hắn mà không có việt gì làm thì lại nổi điên lên. Cho nên hai người thương lượng cuối cùng đưa ra biện pháp này, xem như là cùng nhau luận bàn công phu một chút, bất quá sau mỗi lần luận bàn thì phòng khách sảnh trở nên rất là hỗn loạn.
Đúng là vậy, ngay khi Mười Một mới lấy được một chai sữa tươi từ tủ lạnh thì từ phòng khách truyền ra một âm thanh nặng nề, theo âm thanh thì có lẽ bọn họ đã trúng một vật dụng nào đó trong phòng.
Mười Một cầm chai sữa tươi quay người định đi lên lầu, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy ghế sô pha đã bị đá văng qua một bên, chậu hoa cũng bị đánh vỡ, đồ gỗ thì văng tứ tung khắp nơi.
Mười Một nhìn lướt qua hai người, đi lên cầu thang. Vào lúc nay Lãnh Dạ bỗng kêu thảm một, hai tay ôm đùi vừa nhảy vừa la:
- Hầu Tử, ngươi chơi xấu quá, tự nhiên lại cắn ta!
- Mịa! Là ngươi tung một cước đoạt mệnh đánh vào cổ ta, ta vừa né ra thì chân ngươi tới ngay miệng ta, ta không cắn chẳng lẽ dùng tay đỡ?
- Ngươi….. ngươi…
Lãnh Dạ chỉ vào Hầu Tử, kích động không nói nên lời. Nếu không phải vừa rồi hắn né kịp, không thì một cái ngoạm kia trúng vào chỗ ấy (….) sau này cũng không cần phải đi kiếm mĩ nữ nữa a. Cái tên Hầu Tử này, quả thật là một tên điên mà, ngay cả chuyện này cũng có thể làm được. Bây giờ còn công nhiên đổi trắng thay đen vu hãm lại mình.
Hầu Tử xoa xoay tay vẻ mặt đắc ý nhìn Lãnh Dạ. Hai người đã kiếm bạt cung giương tùy thời có thể phát hỏa bất cứ lút nào.
Mười Một bình thản, nhìn Hầu Tử một chút, lại nhìn Lãnh Dạ một chút, thản nhiên buông một câu:
- Nhàm chán.
Rồi bỏ đi, xoay người đi lên lầu.
Dưới lầu đồng thời vang lên hai tiếng hét lớn, tiếp theo là một loạt các âm thanh va chạm kịch liệt.
Mười Một nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, với việc Lãnh Dạ và Hầu Tử thích thúc với trò chơi đó hắn không có chút quan tâm. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất là nghỉ ngơi, chuẩn bị thể lực tốt nhất có phải hay hơn không? Không ai có thể biết trước trong quá trình chiến đấu sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ cần hơn nhau một chút là đã có khác biệt rồi. Có nhiều thể lực một chút mới có thể tùy thời ứng phó những tình huống bất ngờ trong chiến đấu a.
Vào lúc này, chuông điện thoại di động của Mười Một vang lên. Chỉ nào đang làm nhiệm vụ hoặc là đi tới chỗ “Tiến sĩ điên” mà không muốn để Cuồng Triều có thể qua điện thoại mà xác định vị trí của mình, còn lại thì hắn vẫn mở điện thoại ở chế độ bình thường. Mặc dù bình thường không có ai gọi điện thoại đến tìm hắn nhưng hắn vẫn để mở. Có lẽ Mười Một sợ tịch mịch cô đơn, do đó anh để mở điện thoại, hi vọng có một ai đó có thể tìm thấy anh?
Thật sự đó là mâu thuẫn nội tâm, về một khía cạnh nào có lẽ do bản thân quá cô độc, lại vừa trốn tránh mọi thứ xung quanh. Có lẽ tất cả mọi người sinh tồn trong bóng đêm đều tồn tại những mâu thuẫn nội tâm dạng này, ngay cả Hầu Tử, Lãnh Dạ hay Cuồng Triều cũng vậy.
Mười Một nhìn tên báo trên điện thoại, là Trương Hân Hân. Không mấy người biết được số điện thoại của hắn, các thành viên trong Hắc Ám Thập Tự thì sẽ không gọi điện cho hắn, Katy cũng sẽ không bởi vi ngay khi cấp cho nàng số điện thoại này hắn đã nói nếu không có gì cấ thiết thì không nên gọi số này. Katy cũng biết tình huống của Mười Một nên cũng rất nhu thuận không có điện thoại quấy nhiễu hắn. Còn người khác biết số điện thoại này cũng chỉ có Sở Phàm và Trương Hân Hân. Sở Phàm thì từ khi quay lại Tiểu Trùng quốc sau khi đại hội lần trước, hơn nữa tại hai chiến dịch lần trước, lượng tư liệu cũng đủ cho nàng cùng Trương Đào, Lăng Vân ba người quay mòng mòng. Còn lại cũng chỉ có Trương Hân Hân. Cái này là Trương Hân Hân từ chỗ Sở Phàm mà có được số điện thoại cuẩ Mười Một. Ngay khi nào có thời gian là cô lại gọi cho Mười Một mặc dù chả có chuyện gì cả. Thái độ Mười Một cũng là rất lãnh đạm nhưng mà nàng vẫn kiên trì không hề chán nản.
Mười Một nhấn nút trả lời, nói:
- Chuyện gì?
Từ điện thoại vang lên thanh âm ngọt ngoài của Trương Hân Hân:
- Anh Sở Nguyên, anh bây giờ không có việc gì chứ?
- Ta đang ở nước ngoài.
Trương Hân Hân hình như có chút thất vọng nói:
- Anh sao lại đi ra nước ngoài làm gì?
- Có việc.
Mười Một nhìn trời đã sáng rồi, Tiểu Trùng Quốc so với Long Quốc thì nhanh hơn một giờ, hay nói cách khác bây giờ Long Quốc hẳn là nửa đêm. Mười Một hỏi:
- Tìm ta có việc gì?
- A…. kỳ thật thì cũng không có việc gì cả. Cha, mẹ đều không ở nhà, mà gần nơi chúng ta ở vừa mới xảy ra một cuộc dấu súng có thiệt là nhiều người chết, nên ta ở nhà một mình có hơi sợ.
- Vậy thì ngủ sớm đi.
- A…
Trương Hân Hân giọng có chút hờn dỗi nói:
- Anh Sở Nguyên, anh bao giờ thì trở về?
Mười Một nhắm mắt lại, nói một cách rất thản nhiên:
- Không biết.
- Vậy anh có thể về kịp thứ tư tuần tới không?
- Chuyện gì?
- Thứ Tư tuần tới là sinh nhật của muội, muội muốn mời anh cùng cả nhà chúng ăn một bữa. Hơn nữa, hồi nãy nói là không có việc gì mà?
- Được rồi, không có việc gì.
- Vậy, cứ như vậy đi.
Mười Một cũng không đợi Trương Hân Hân nói chuyện, trực tiếp gác điện thoại, sau đó ngả người ra giường ngủ một giấc.
Dưới lầu thỉnh thoảng lại truyền lên tiếng đánh nhau của Lãnh Diễn và Hầu Tử, cũng may quanh đây không có ai, nếu không chỉ cần ở trong khoảng hai mươi thước cũng có thể nghe được thanh âm.
Sau một lúc, dưới tầng dần trở nên yên tĩnh, có lẽ Hầu Tử và Lãnh Dạ đánh nhau chán rồi chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi. Chuyện này đã hình thành quy luật, chỉ cần không có việc gì, mỗi ngày Hầy Tử và Lãnh Dạ đều đánh nhau như thế.
Họ cũng từng rủ Mười Một cũng từng tham gia nhưng mà hắn không thích. Hắn không thích phí phạm thời gian vào loại đánh nhau này, mặc dù thường xuyên luận bàn thực chiến như vậy cũng có chỗ tốt đối với kinh nghiệm chiến đấu, nhưng mà với Mười Một mỗi lần chiến đấu là phải giết chết địch nhân, loại đánh nhau kiểu này không mang đến cho chút thích thú nào.
Từ cầu thang truyền đến tiếng Lãnh Dạ và Hầu Tử nói chuyện, sau đó là tiếng mỗi người đi về phòng của mình.
Thật sự là nhàm chám. Mười Một hơi duỗi người, tiếp tục nghỉ ngơi.
Bổng từ đâu đó truyền đến một tiếng hét chói tai của một cô gái, mặc dù tiếng thét này rất khó nghe thấy nhưng với thính giác của Mười Một thì vẫn nghe rõ được. Hắn hơi nhíu mày một chút, bởi vì hắn phát hiện ra tiếng thét này rất kỳ lạ, không biết rốt cuộc là người đó gặp sự việc gì mà kêu lên thất thanh như vậy. Mặc dù kỳ quái nhưng Mười Một lại vẫn nằm ở trên giường không có ý định đi xem xét xem là chuyện gì. Bởi vì chuyện này không có lien qua đối với hắn, mười Một không quan tâm, không có nghĩa là người khác không quan tâm. Lãnh Dạ cùng Hầu Tử nhanh chóng mở, đi xuống lầu.
Mười Một than nhẹ một tiếng. Hai tên này thật sự là không yên phận được, đặc biệt là vào khoảng thời gian này cũng không biết kiềm chết chút nào. Đối với Lãnh Dạ thì còn có điểm chấp nhận được, còn Hầu Tử thì không thể đoán trước được, thật sự làm cho hắn rất lo lắng.
Mười Một rời khỏi giường, đi tới cửa sổ, nhìn Lãnh Dạ và Hầu Tử nối tiếp nhau đi về khu dân cư. Khi hai người đến gần khu dân cư, Lãnh Dạ hướng về Hầu Tử dùng tay ra hiệu, Hầu Tử gật đầu để Lãnh Dạ ở phía sau len lén tung người tiến vào phía trong hang rào, sau đó hắn cũng theo sau tiến vào. Hai người một trước một sau nhau tới trước cửa vào, dường như đang thương lượng gì đó, sau đó Hầu Tử móc ra một chiếc chìa khóa vạn năng lặng lẽ mở cửa rồi hai người len lén đi vào.
Mười Một nhìn ra ngoài một hồi rồi xoay người đi tới giường nằm xuống. Hầu Tử có thể mở cửa đối với hắn cũng không kỳ quái, bởi vì “Ma Quỷ” huấn luyện mỗi ngành học đều phải học qua kỹ thuật phát khóa này. Điều làm cho Mười Một kỳ quái là Lãnh Diện cư nhiên đồng ý với kế hoạch của Hầu Tử tiến vào xem xét. Điều này không phù hợp lắm với tính tình của Lãnh Dạ, mặc dù hắn có lòng hiếu kỳ nhưng luôn luôn biết phân biệt nặng nhẹ, đối với công việc tuyệt đối cẩn thận. Mười Một đoán rằng Lãnh Dạ ở bên ngoài quan sát, không nghĩ là hai người lại thật sự tiến vào bên trong, bất quá cũng không có chuyện gì, nếu có bị phát hiện thì sao nào? Cùng lắm là giết toàn bộ người nhà đó rồi chuyển sang ở địa điểm khác.
Mười Một nhắm mắt lại, sau một lúc, âm thanh tiếng bước trên cầu thang làm hắn tĩnh lại, vội lấy khẩu súng lục ở dưới gối, mặc dù hắn nghe được tiếng bước chân là của Lãnh Dạ và Hầu Tử, nhưng hắn làm việc gì cũng phải chắc chắn.
Khi cửa phòng mở ra, Mười Một nhanh chóng đưa súng lên nhắm ngay cửa.
Hầu Tử thấy vậy hoảng hồn vội la lên:
- Đại ca, là ta.
Mười Một thu lại súng lục, nhàn nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
Hầu Tử cùng Lãnh Dạ cũng tiếng đến vẻ mặt rất kỳ dị:
- Đại ca, thật là kỳ quái.
Mười Một nhìn Lãnh Dạ hỏi:
- Chuyện gì.
Lãnh Dạ trên mặt lộ ra vẻ trầm trọng không đáp ngay mà hỏi lại:
- Ngươi có hay không phát hiện tiếng kêu vừa rồi rất kỳ quái?
- Ừ!
Lãnh Dạ và Hầu Tử nhìn nhau rồi nói tiếp:
- Thanh âm vừa rồi hẳn nhiên người đó là gặp phải một sự kiện rất kinh khủng, không giống giả bộ chút nào.
Mười Một hỏi:
- Thì sao chứ?
Lãnh Dạ thở ra nói:
- Nhà bên cạnh toàn gia chết hết.
- Chết như thế nào?
Lãnh Dạ cười khổ:
- Bị dọa đến mức sợ quá mà chết.
Mười Một có chút động lòng hỏi:
- Bị dọa chết?
- Ta nói không được rõ ràng lắm, ngươi tự mình kiểm tra đi.
Mười Một không có đông thân mà hỏi tiếp:
- Mấy người?
- Một nhà bốn người, một nam ba nữ, tử trạng đều là trừng lớn con mắt, hình như là trước khi chết nhìn thấy cái gì đó rất đán sợ. Nam nhân khéo miệng còn lưu lại ít nước vàng, phòng chừng là bị vỡ mật. Một người nữ có dấu vết dãy giụa trước khi chết, âm thanh vừa rồi có lẽ do nàng phát ra. Còn hai người còn lại tử trạng so với nam nhân kia không sai biệt lắm.
Mười Một suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Người cảm thấy kỳ quái sao?
Lãnh Dạ hỏi:
- Chỗ nào?
- Tại sao?
- Ngươi nói đây là một âm mưu nhắm vào chúng ta?
Mười Một gật đầu.
Lãnh Dạ nói:
- Ngoài Trương chủ tịch ra còn có ai biết chúng ta ở đây nữa?
Trong lúc này hắn quay đầu nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử sợ hãi nói:
- Lãnh Dạ, đừng nhìn ta như vậy? Ta có thể nói chuyện này với ai chứ.
Lãnh Dạ cười cười nói:
- Ta không phải nói ngươi.
Hầu Tử lúc này mới thỏ phào nhẹ nhỏm, lập tức hỏi:
- Ma Quỷ?
Lãnh Dạ gật gù.
- Không phải Ma Quỷ.
Mười Một nhàn nhạt nói:
- Tác phong này không phải Ma Quỷ, bọn họ chỉ biết trực tiếp công kích mục tiêu, sẽ không vẽ nhiều chuyện như thế này.
- Nếu không phải Ma Quỷ thì là ai đây?
Mười Một không đáp hỏi lại:
- Các ngươi đi vào không có phát hiện được hung thủ?
Lãnh Dạ và Hầu Tử đều lắc đầu.
- Vậy có phạt hiệnd dược điều gì khác thường không?
Lãnh Dạ và Hầu Tử lại đều lắc đầu.
Mười Một nhíu mày, Hầu Tử và Lãnh Diện đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bất kể thính lực hay khả năng quan sát đều hơn xa thường nhân. Vậy mà ngay cả bọn họ cũng không có phát hiện điều gì, chẳng lẽ hung thủ thật sự cao minh đến mức có thể qua mắt được cả hai người họ.
Chính là hung thủ sao lại chọn mục tiêu là người một nhà? Hơn nữa thời gian lại trùnh hợp đến vậy. Bất quá Mười Một có thể đoán chắc hung thủ không phải là “Ma Quỷ”. Chẳng lẽ thật sự không lien quan đến nhóm Mười Một ba người, mà chỉ là một sự trùng hợp.
Bên ngoài! Lúc nãy âm thanh kia vang lên quả thật là rất thê thiết, hoảng sợ, hơn nữa Lãnh Dạ cũng nói rằng những người này tử trạng rất là kỳ quái, như là bị người ta doại chết. Chẳng lẽ họ thấy một vật rất đáng sợ sao? Rốt cuộc tới cùng là vật gì mà có thể khiến cho cả một nhà đều bị dọa sợ tới chết?
Mười Một trầm ngâm một hồi rồi quyết định:
- Chúng ta đi xem.