"Đây là bệnh ung thư dạ dày."
Một người dân thuận miệng nói, những lời này lại khiến Triệu Trung Dương lại khóc sướt mướt lần nữa.
“Đại sư, van cầu anh cứu tôi… hu hu…” Triệu Trung Dương khóc lớn kinh thiên động địa đến mức làm người ta đau lòng thương cảm.
"Tôi là thầy bói, không phải bác sĩ, trong tình huống này cậu tốt nhất là đi gặp bác sĩ." Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
Những công dân xung quanh cũng mồm năm miệng mười khuyên nhủ.
"Cậu nhóc à, mau đi tìm bác sĩ đi. Đại sư chỉ là xem bói mà thôi, những hành vi ngày hôm kia của cậu rất không đúng, đại sư có lòng nhắc nhở cậu, cậu lại chỉ cho có một tệ."
“Đúng thế, loại bệnh như vầy, vẫn chưa đến nỗi thời kỳ cuối đâu, loại bệnh này làm sao mà nhận ra được, nên cậu phải cảm ơn Đại sư cho tốt mới đúng."
Những người dân biết tình huống câu chuyện này vào ngày hôm kia, sau khi thấy chàng trai trẻ này thực sự có vấn đề về sức khỏe thì đã tin Lâm đại sư đến sái cổ.
Triệu Trung Dương nghe xong những lời này lập tức hiểu ra hành động hôm kia của mình nhất định đã khiến đại sư không vui, lập tức lấy toàn bộ tiền trên người ra, còn lấy cả thẻ ngân hàng ra.
"Đại sư, chuyện hôm kia là lỗi của tôi xin ngài đừng giận, những thứ này đều cho ngài, chỉ cầu xin ngài hãy cứu tôi."
Triệu Trung Dương hiện tại chỉ tin Lâm đại sư, không tin gì khác nữa.
Lâm Phàm thực sự không biết nên nói gì vào lúc này, những người dân này chỉ xem náo nhiệt mà thôi.
"Đại sư, trên người tôi chỉ có 2,000 tệ, còn trong tấm thẻ này có sáu mươi vạn tệ tôi kiếm được nhờ livestream."
Thấy đại sư không nhúc nhích, hắn cho là đại sư chê ít, vì vậy Triệu Trung Dương cũng nói cho đại sư số tiền trong thẻ.
Những người xung quanh khi nghe nói trong thẻ có sáu mươi vạn tệ thì có chút kinh ngạc, tên nhóc này còn trẻ như vậy mà đã tiết kiệm được nhiều tiền như vậy cơ đấy.
"Số tiền này đủ rồi, tìm một bệnh viện lớn, làm phẫu thuật cắt bỏ khối u và chữa trị cho tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn."
Lâm Phàm cũng chẳng còn cách nào, xem tướng của Triệu Trung Dương này vốn chẳng phải tướng đoản mệnh, bệnh này cũng chỉ là lúc trẻ thôi, chỉ là một kiếp nạn của cậu ta mà thôi.
"Đại sư, tôi bị ung thư dạ dày đó, điều này tôi đã biết, ung thư dạ dày sẽ chết." Triệu Trung Dương sợ hãi nói.
"Chỉ là thời kì đầu mà thôi." Lâm Phàm nói.
Triệu Trung Dương sửng sốt một chút, sau đó vẫn cứ sợ hãi khóc lóc: "Giai đoạn đầu cũng nguy hiểm, tỷ lệ sống sót cũng không cao, đại sư nhất định phải cứu tôi."
Những người dân xung quanh cũng bắt đầu an ủi hắn:
“Thời kì đầu thôi, sớm trị liệu sẽ rất dễ dàng bình phục.” Một bà bác nói.
"Chàng trai trẻ đừng sợ chứ, lúc tôi còn trẻ cũng đã từng trải qua. Sau đó đi khám sớm, không phải bây giờ vẫn sống khỏe mạnh sờ sờ đấy sao." Một người đàn ông 60 tuổi nói.
Sự an ủi và khuyên nhủ của những người dân xung quanh vẫn không thể xua tan nỗi sợ hãi của Triệu Chung Dương.
"Cậu có tin tôi hay không?" Lâm Phàm làm ra vẻ nghiêm túc nhìn Triệu Trung Dương.
"Tin, tin, hiện tại ngoại trừ đại sư, tôi không tin bất luận kẻ nào." Triệu Trung Dương nhìn đại sư, lập tức gật đầu nói.
"Vậy thì tốt. Tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn còn có một chặng đường dài phía trước. Cậu sẽ có một người vợ xinh đẹp, và cậu sẽ có hai ba cái ngân hàng đầu tư. Con số cụ thể, tôi không thể nói cho cậu biết, mà cậu cũng sẽ sống lâu hơn bất kỳ ai khác. Cụ thể bao lâu, tôi cũng không thể nói cho cậu biết..."
Lâm Phàm không còn cách nào khác, chỉ có thể bói cho hắn một quẻ.
"Đại sư, ngài nói là tôi sẽ không sao ư? Ngài không có gạt tôi đấy chứ?" Triệu Trung Dương ngẩng đầu, tràn ngập hy vọng nhìn Lâm đại sư.
"Tôi không lừa cậu." Lâm Phàm cảm thấy thế giới này thật con mẹ nó kỳ quái, ông đây chỉ là thầy bói, thế mà còn phải đóng vai bác sĩ tâm lý.
Bây giờ Triệu Trung Dương không tin bất luận kẻ nào, hắn chỉ tin Lâm đại sư. Hiện tại nghe được những lời này, vẻ mặt hoảng sợ của cậu ta tiêu tán không ít.
"Nhưng mà đại sư à, tôi không học ngành tài chính, mà tôi cũng không giàu có như vậy. Sau này làm sao có thể có hai ba cái ngân hàng đầu tư được." Triệu Chung Dương nghi ngờ nói.
"Cái đệt..." Lâm Phàm không biết nên nói gì.
Thay vào đó, một bà lão ở một bên cười rộ nói: "Chàng trai trẻ, đại sư đang nói rằng cậu sẽ có hai hoặc ba cô con gái."
Triệu Chung Dương không ngờ rằng mình sẽ có tận mấy cô con gái trong tương lai, sau đó cậu ta nhìn Lâm đại sư.
"Đại sư, ngài thực sự không lừa dối tôi đấy chứ?"
"Rốt cuộc là cậu có tin tôi hay không?" Lâm Phàm hỏi.
“Tin.” Triệu Trung Dương gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, cậu cầm lại tiền đi, rồi tìm một bệnh viện tốt, bảo đảm cậu sẽ không có việc gì." Lâm Phàm bình thản nói.
“Đại sư, vậy sau này tôi có con trai không?”
Triệu Trung Dương tiếp tục hỏi, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Đại sư, vậy cô dâu tương lai của tôi trông như thế nào, hiện tại cô ấy đang ở nơi nào?"
"Còn nữa, đại sư, tôi có thể sống bao nhiêu năm, có thể sống đến tám mươi tuổi không?"
"Đại sư, sau này con gái của tôi có giống tôi không?"
...
Lâm Phàm chớp chớp mắt, mặc sức xem màn biểu diễn của Triệu Trung Dương.
Những người xung quanh cũng ngẩn ra, thằng nhóc này tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
"Dừng lại, tôi chỉ có thể nói với cậu một điều, cậu sẽ không sao hết, cậu sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Hiện tại cậu có thể ra ngoài và gọi điện thoại cho cha mẹ. Tiếp đó tìm một bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, sau đó tiến hành giải phẫu." Lâm Phàm nói rất nghiêm túc.
Gặp phải một thằng ngớ ngẩn nhưng buồn cười như vậy, cũng chỉ có thể đành chịu thua.
Mà khoảnh khắc Lâm Phàm chìa tay ra, Triệu Trung Dương nắm lấy tay Lâm Phàm, trông chờ nhìn Lâm Phàm ánh mắt đáng thương: "Đại sư, tôi thật sự không sao chứ?"
"Không có việc gì." Lâm Phàm rất nghiêm túc nói, nếu như tên này tiếp tục nói nói nhảm, Lâm Phàm sợ rằng hắn không thể không đánh hắn ta đến quỳ bò.
"Đại sư, tôi biết mình rất phiền toái, nhưng tôi tin tưởng ngài, ngài có thể nói lại cho tôi một lần, rằng tôi sẽ không sao được không?"
Triệu Trung Dương hỏi. Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, và cuối cùng thở dài: "Tôi thề với Trời, nếu cậu có việc gì, tôi sẽ độc thân đến hết đời, được rồi chứ?"
"Đại sư, tôi tin ngài, ngài nói tôi chẳng có chuyện gì thì tôi sẽ chẳng thể có chuyện gì được, tôi đi trước đây.”
Khoảnh khắc này Triệu Chung Dương cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Ừm.” Lâm Phàm gật gật đầu, hắn không ngờ tới xem bói cũng có thể gặp phải tình huống như vậy.
Triệu Chung Dương từ trong cửa tiệm đi ra, những người dân xung quanh đều nhìn theo bóng lưng của hắn ta, lúc này Triệu Chung Dương bỗng nhiên quay người, chưa hề có vẻ gì sẽ rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Nội tâm Lâm Phàm sụp đổ, không đợi Triệu Trung Dương nói cái gì liền vung tay lên nói: “Tin tưởng tôi, cậu sẽ không sao, chuyện gì cũng chẳng xảy ra với cậu.”
“Đại sư, hôm kia là tôi không đúng, hai ngàn này đại sư cứ nhận đi, chờ tôi khỏi bệnh, tôi sẽ tới cảm ơn ngài đàng hoàng." Triệu Trung Dương đặt hai nghìn tệ xuống, sau đó cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Lúc này, Triệu Chung Dương vừa cầm điện thoại vừa hét lên đầy phấn khích với người hâm mộ trong phòng livestream.
“Lâm đại sư nói tôi không sao, tôi còn có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ.”
“Không phải chỉ là ung thư dạ dày thời kỳ đầu thôi sao, Dương tôi có ngán gì ai. Sau này tôi còn có hai ba cái ngân hàng đầu tư đấy, mấy người ai muốn làm thông gia với Dương tôi, mau tặng lễ vật đi nào.”
…
“Anh Dương, đỉnh của chóp….”
“Anh Dương chiến quá…”
“Nhạc phụ tại thượng, mau nhận hỏa tiễn của con đi. ”
…
Người dân xung quanh sững sờ, thằng hề này quả thật rất lạc quan.
Lâm Phàm bất lực lắc đầu, giữ vững tâm thế hiện tại, nếu hắn thực sự có chuyện, ông đây sẽ livestream ăn phân.