Điền Thần Côn lập tức ra ngoài bắt đầu lại phát thẻ số .
“Lâm đại sư, bọn tôi tới rồi, hôm nay dù thế nào thì cũng phải rút trúng tôi nha.”
“Đợi lát nữa ai rút thăm được thì tôi sẽ mua lại với giá 300 tệ.”
“Ha ha, 300 tệ mà nghĩ muốn mua, ông cũng quá xem thường trình độ của Lâm đại sư rồi đó.”
.......
“Người đẹp, cô xem việc làm ăn của tôi rất bận rộn. Tôi thật sự không thể làm bánh kếp cho cô được.” Lâm Phàm chỉ ra bên ngoài nói.
Hoắc Hàm mắt chữ a miệng chữ o nhìn đám người ở bên ngoài, đây cũng quá là lừa người đi, một cửa hàng xem bói lại còn phải xếp hàng để nhận số.
Lúc này Hoắc Hàm chìm vào im lặng, sau đó liếc mắt nhìn ông chủ nhỏ một cái rồi đi ra ngoài cửa.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu rời đi.
Nhưng mà Lâm Phàm không biết được rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
“Ông chủ nhỏ đáng ghét, tôi nhất định muốn anh phải tiếp tục làm bánh kếp. Mặc dù làm bánh kếp sẽ khiến cho anh không tìm được bạn gái nhưng nếu hầu hạ tốt cho dạ dày của bảo bối tôi thì tôi cũng không ngại cho anh cơ hội theo đuổi đâu nha.”
Không lâu sau, Hoắc Hàm trở lại công ty, cô cầm điện thoại di động nhấn vào một nhóm chat.
Nhóm chat tên: Tìm ông chủ nhỏ.
Nhân số: 200.
Hoắc Hàm: “Tôi đã tìm thấy ông chủ nhỏ.”
Ban đâu nhóm chết không một người nói chuyện, bây giờ lại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Thị dân phố 1: “Ở nơi nào? Ông chủ nhỏ đi nơi nào bày sạp rồi?”
Thị dân phố 2: “Ông chủ nhỏ khiến chúng ta tìm thật là cực khổ nha, kể từ sau ngày đó giống như là đã mất tích luôn vậy.”
Thị dân 3: “Chủ nhóm xinh đẹp à, ông chủ nhỏ đến cùng là đang ở đâu vậy? Đã lâu tôi không được ăn bánh kếp của ông chủ nhỏ rồi, tôi thực sự chịu hết nổi rồi đó.”
Hoắc Hàm: “Tôi gặp ông chủ nhỏ trên phố Vân Lý nhưng mà ông chủ nhỏ đã đổi nghề rồi. Bây giờ anh ta làm nghề bói toán, cho dù tôi cầu xin ra sao thì anh ta cũng không chịu đồng ý làm bánh cho tôi.”
Thị dân 4: “Cái đệch! ông chủ nhỏ vậy mà lại đi xem bói sao? Như vậy sao được chứ, mọi người cần phải đưa anh ấy về chính đạo, không thể để anh ấy lầm đường lạc lối được nữa.”
Thị dân 5: “Tôi đề nghị mọi người tập hợp, mang ông chủ kéo trở về đi.”
Hoắc Hàm: “Tôi tán thành! Người đông sức mạnh lớn, vì bánh kếp của chúng ta, chúng ta nhất định phải chủ động xuất kích. Bây giờ tôi phân công nhiệm vụ, mọi người phối hợp một chút.”
“Không thành vấn đề! Mọi chuyện nghe theo sự chỉ huy của chủ nhóm, vì bánh kếp, chúng ta phải chiến đấu đến cùng.”
“Quyết tâm bắt sống ông chủ nhỏ về, để anh ấy quay lại chính đạo.”
“Cố lên!”
“Nhiệm vụ lần này mang tên: Bắt sống ông chủ nhỏ.”
Mà lúc này, Lâm Phàm đang nhàn nhã uống trà và rất chi là hưởng thụ.
Tuyệt nhiên vẫn chưa biết chuyện lớn sắp xảy ra.
“Đại sư, cậu quả thật là thần thông.” Một ông già khâm phục nói.
“Chỉ cần giữ tâm thái bình thường, việc to hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, trở về khuyên nhủ con trai ông hãy bình tĩnh thì sắp tới mọi chuyện sẽ có chuyển biến.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.” Ông lão thả xuống vài tờ tiền rồi hài lòng rời đi.
Ra tới cửa, ông lão giơ ngón cái lên với những người dân xung quanh nói: “Lâm đại sư đúng là Lâm đại sư! Chuyện gì tôi cũng chưa nói mà cậu ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu, thật phục sát đất.”
“Ngài quả là may mắn”
Đám thị dân xếp hàng ngưỡng mộ nói.
Đồng thời lòng tin tưởng vào trình độ của Lâm đại sư càng thêm vững chắc.
Đến đây xem bói, nói cái nào trúng cái đó, quả nhiên thần thông hơn người.
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà, nét mặt nhàn nhã: “Tiếp theo, số 33.”
Mỗi ngày đều cố định số người vì thế Lâm Phàm vô cùng thảnh thơi, một chút cảm giác mệt nhọc cũng đều không có. Thậm chí hắn còn nghĩ nếu cứ làm việc như thế này cả đời thì kể ra cũng tốt.
Tuy nhiên cái ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua nhất thời mà thôi.
“Số 33! Là tôi, tôi được chọn trúng rồi.” Một chàng trai trẻ tuổi la lên đầy phấn khích trong đám thị dân đang xếp hàng.
Chàng trai này đã phỏng vấn rất nhiều công ty, nhưng đều bị từ chối khiến cậu ta dần mất niềm tin vào tương lai, sau này nghe nói 'Lâm đại sư' bói rất chuẩn nên đã ở đây xếp hàng suốt ba ngày liền.
“Chàng trai trẻ, bán thẻ số cho tôi, tôi sẽ trả cậu 1,000 tệ.” Một ông chủ người địa phương lập tức hét lên.
“Không bán!” Chàng trai trẻ nắm chặt thẻ số trong tay, chuyện này liên quan đến tương lai của cậu ta, 1,000 tệ mà nghĩ có thể khiến cậu ta đem cơ hộ của mình đi bán sao? Nằm mơ còn dễ hơn đấy.
Chàng trai lần này đến để bói sự nghiệp nhưng khi Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng thì bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào truyền đến.
Tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng la hét inh ỏi ầm trời.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Phàm có chút ngạc nhiên: “Thần côn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Có cửa hàng nào mới khai trương hả?”
“Không phải đâu! Hình như đây là đang nhắm về phía chúng ta.” Điền Thần Côn liếc nhìn rồi kinh ngạc nói.
Nhắm về phía chúng ta tới?