“Không kịp nữa rồi.”
Cho đến khi đội quản lý đô thị tiến thẳng vào trong cái xe đẩy nhỏ của chính mình, Lâm Phàm khẽ thở dài một tiếng, muốn một bước trở thành thiên nga, nhưng lại chưa từng nghĩ đến kết quả sẽ lại thành ra như này.
Vì hắn làm bánh kếp quá ngon, dẫn đến việc khách hàng không cho hắn rời đi, cuối cùng là bị đội quản lý đô thị diệt tận gốc.
“Nhóc con cậu cứng đầu thật đấy, bị bọn tôi bắt nhiều lần rồi mà vẫn dám bày quán ở đây sao. Cậu có biết việc làm này của cậu đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt của thành phố thế nào không hả?”
Đứng trước mặt Lâm Phàm là một người đàn ông chừng ba mươi mấy tuổi, và cũng là đội trưởng đội quản lý đô thị, Lưu Hiểu Thiên.
Từ khi bắt đầu bày quán tới nay, tổng cộng có ba lần Lâm Phàm bị quản lý đô thị tịch thu sạp hàng, mà mỗi lần như vậy đều là do Lưu Hiểu Thiên bắt được.
“Đội trưởng Lưu, đây là lần đầu tiên tôi vi phạm, có thể cho tôi một cơ hội được không.”
Xem như Lâm Phàm đã vô cùng sợ hãi vị đội trưởng Lưu này, người trong giang hồ gọi hắn là sát thủ hàng rong, chỉ cần tiểu thương nào để bị hắn bắt được, cho dù hoàn cảnh có đáng thương thế nào thì hắn cũng sẽ xử đúng người đúng tội, không một chút nhân nhượng.
“Vi phạm lần đầu sao? Hừ, cậu có biết đây đã là lần thứ tư rồi không, trước đó là do cậu chạy nhanh quá thôi, nếu không chẳng biết là sẽ còn tiếp diễn thêm bao nhiêu lần nữa. Lúc nãy may mà có những công dân đáng yêu này ngăn lại, không thì thằng nhóc cậu lại chạy trốn tiếp nữa rồi.” Lưu Hiểu Thiên vừa mắng vừa cười, sau đó vẫy tay nói.
“Mau, tạm giữ cái xe này đi.”
Sau đó, Lưu Hiểu Thiên nhìn về phía mọi người xung quanh, cười nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều. Những tiểu thương này đã không sắp xếp quầy hàng của họ theo quy định, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt của thành phố. Để xây dựng nên một thành phố xinh đẹp, chúng ta vẫn phải dựa vào những công dân ưu tú như mọi người rồi."
Lưu Hiểu Thiên làm quản lý đô thị cũng gần sáu năm, vì thành tích xuất sắc của mình, hắn ta đã được đề bạt lên vị trí đội trưởng.
Nhưng danh tiếng của quản lý đô thị trên cả nước không được tốt lắm, nhiều người dân vẫn còn thành kiến đối với quản lý đô thị.
Dù sao thì, trên cả nước vẫn còn rất nhiều nơi thực thi pháp luật bằng bạo lực, nhưng đó chỉ là một miếng phân chuột làm hỏng nồi cháo mà thôi.
Những quản lý đô thị dưới quyền hắn vẫn luôn thực hiện thái độ chấp pháp thân thiện và ôn hòa, bọn họ sẽ không bao giờ cướp giật, hay đập phá đồ, cho dù đối phương có ra tay cũng sẽ không đánh trả.
Ngay khi quản lý đô thị chuẩn bị thu sạp hàng, những người vẫn luôn đứng đợi bánh ấy rốt cuộc cũng đã lên tiếng.
"Các người đang làm gì đấy?"
"Các người không được tịch thu gian hàng này."
“Đúng đấy, tuyệt đối không được tịch thu, bánh của tôi vẫn chưa làm xong nữa mà.”
"Bỏ tay ra, các người bỏ ra cho tôi, đám quản lý đô thị các người tới sớm không tới, lại tới lúc này. Chẳng lẽ là đang cố tình không cho bọn tôi ăn bánh kếp sao?"
Lúc này, nhóm các công dân đã bắt đầu bùng nổ.
Để có được một cái bánh kếp tưởng dễ lắm chắc? Dẫu sao thì cũng sắp đợi được rồi, thế mà đám quản lý đô thị này lại ập đến, còn trực tiếp đóng cửa sạp hàng của người ta, các người có còn chút lương tâm nào không vậy?
Lưu Hiểu Thiên sững sờ trong chốc lát, vốn dĩ hắn đang khen ngợi những công dân ưu tú này, nhưng không ngờ rằng những người được gọi là công dân ưu tú ấy, lúc này lại đang gào ầm lên với hắn ta.
"Các vị công dân, người bán hàng rong này đã làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố chúng ta. Chúng ta đều sống trong thành phố xinh đẹp này, vậy nên tôi hy vọng rằng mọi người sẽ chung tay để giúp cho thành phố ngày càng trở nên phát triển hơn..." Lưu Hiểu Thiên nghiêm túc nói, nhưng nhiêu đây cũng không thể làm giảm bớt đi thành kiến về quản lý đô thị trong lòng của những công dân.
Chúng ta là một thành phố lớn, là một đô thị lớn trong quốc tế, nên tất cả những điều này đều hoàn toàn thuyết phục cả.
"Đừng có nói với bọn tôi mấy cái này làm gì, thành phố có đẹp hay không thì đấy là vấn đề của quy hoạch đô thị, bọn tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, ăn một cái bánh kếp có ảnh hưởng gì không?”
“Tôi nói này các vị đồng chí, chúng tôi đều biết rõ chức trách nhiệm vụ của các người là thế nào, nhưng có đôi lúc các người cũng phải thuận theo ý dân chứ, đúng không?”
"Đúng vậy! Tôi đứng đây xếp hàng cũng được bốn mươi phút rồi, bây giờ các người lại tịch thu gian hàng này đi, thế chẳng phải là đang giết bọn tôi hay sao?”
"Tôi là bác sĩ, nếu không được ăn món bánh kếp này thì tôi sẽ mất sức cả ngày mất, mà các người có biết việc này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như thế nào không? Chiều nay tôi có một ca phẫu thuật quan trọng, nếu mất sức rồi dẫn đến sai lầm trong thao tác thì sẽ lớn chuyện, tôi mà đã toi đời rồi thì đến lúc đó cũng kéo theo cả các người nữa, các người đừng hòng thoát được tội có liên đới đấy nhé.”
…