“Mẹ kiếp! Ai lái máy bay trực thăng vậy, còn lái lên núi, có bị bệnh không vậy?” Trần Gia nhìn ra bên ngoài hùng hổ mắng chửi.
Khâu Thi Nhã nhìn Lâm Vượng Tử, sau đó nắm lấy tay cậu, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Vượng Tử, em mua qua cho chú, không biết chú có thích hay không.”
Lâm Vượng Tử cười: “Thích, cha anh rất dễ đối phó, ông ấy không quan tâm đến quà cáp, người đến là được.”
“Vượng Tử nói có lý, người ở thôn này làm gì biết nhiều như vậy, tùy ý mua thứ gì đó là được.” Trần Gia khinh thường nói.