Hàng ngày vào khoảng 4:30 chiều, nhiều phụ huynh đã tập trung bên ngoài cổng trường tiểu học Hồng Tinh. Trong nhóm phụ huynh này cũng có nhiều người bán hàng rong đang bắt đầu bận rộn công việc.
Có người bán thịt nướng, người bán trái cây, đương nhiên có cả Lâm Phàm bán bánh kếp. Hơn nữa ở đây không chỉ có mỗi một người bán bánh kếp, vì vậy áp lực cạnh tranh là rất cao.
Đối với một người trẻ tuổi như Lâm Phàm, tất nhiên hắn không có da mặt dày như những người phụ nữ lớn tuổi ở đây. Vì vậy mỗi lần hắn đều không thể giành được vị trí tốt nhất mà luôn bị chen xuống phía cuối cùng.
"Tôi nói này chàng trai, cậu hôm nay bị làm sao vậy? Nhất định là mắt của cậu có vấn đề rồi, tôi nhìn cậu suốt mười phút mà mắt của cậu đã chớp không dưới trăm lần."
Bên cạnh chiếc xe bán hàng rong cũ nát của Lâm Phàm, một người đàn ông trung niên ăn mặc trông nổi bật khác thường. Trên người thì mặc trường bào, hai tay giữ ở trong ống tay áo kèm theo một chòm râu hình chữ bát (八) nhìn chăm chú Lâm Phàm hỏi.
"Ngài thật không hổ danh là Điền Thần Côn, mí mắt tôi nháy bao nhiêu lần mà ngài cũng nhìn ra được."
(Thần côn: Ý chỉ những người lừa gạt, giả thần giả thánh, tự cho mình là người có phép thuật, có kỹ năng siêu nhiên… ý trong truyện này là thầy bói lừa người.)
Lâm Phàm đầu óc rối bời, hắn cảm giác mình như bị quỷ nhập. Trong đầu làm sao có thể có thứ gì đó được chứ, hơn nữa lại là một quyển sách dày cộp như vậy, việc này không phải quá buồn cười rồi sao?
“Hư danh, chỉ là hư danh thôi. Nếu không thì bây giờ nhân lúc còn chưa tan học, cậu bỏ ra năm tệ coi một quẻ đi. Điền mỗ tôi trên có thể tính trời, dưới có thể tính đất. Mặc kệ là bò dưới đất hay bơi trong nước, hoặc bay trên trời, chỉ trong nháy mắt tôi cũng có thể nhìn ra kiếp trước đó là thứ gì.”
Điền Thần Côn đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nghiêng đầu qua nói lời lừa gạt Lâm Phàm. Đối với công việc này thì phải lừa gạt người xung quanh, nếu không làm sao có thể kiếm ăn đây.
"Thôi đi. Nếu ngài lợi hại như vậy thì đã sớm bay lên trời rồi, sao còn ngồi xổm trước trường tiểu học này như tôi làm cái gì. Nhưng mà tôi nói này Điền Hán Danh, tấm lòng của ông lớn đến mức nào mà đoán mệnh lại đoán đến tận cửa trường tiểu học vậy. Cũng không sợ dạy trẻ con mê tín à.”
"Xin hãy gọi tôi là Điền Thần Côn, về sau không cần gọi cái tên này của tôi. Hơn nữa Thiên cơ bất khả lộ, Bản Thần đã tính toán vị trí này chính là một khối bảo địa, một ngày thu cả đấu vàng cũng không thành vấn đề. Nếu cậu có hứng thú hãy mang bánh kếp đến đây, bảo vật này sẽ để cho cậu.” Điền Hán Danh giơ tay vuốt lên chòm râu của mình. Hiển thị rõ một bộ dáng phong phạm cao nhân.
Lâm Phàm nghe vậy cũng không nói gì thêm. Lúc trước, lần đầu tiên hắn đến đây mở quầy hàng, nhiều lần làm việc không suôn sẻ nên đã bị tên Điền Hán Danh này lừa gạt như thế.
Kể từ đó, Lâm Phàm luôn chống đối cùng tên Điền Hán Danh này. Ngay cả người xui xẻo như mình mà cũng muốn lừa gạt, vậy có còn là người không?
"Bà chị ơi, xin dừng bước! Chị nên xem cái này một chút."
Lúc này, một bác gái tầm 50 - 60 tuổi đi ngang qua đây. Điền Thần Côn đột nhiên lên tiếng ngăn đối phương lại. Không biết từ lúc nào, ngón tay Điền Thần Côn giơ lên trước mặt rồi khẽ bấm đốt ngón tay. Ông ta càng bấm tay tính toán càng lộ vẻ kinh ngạc, giống như phát hiện ra chuyện gì đó không ổn.
Nhìn cảnh này, Lâm Phàm không khỏi cười thầm trong lòng. Con mẹ nó! Lại bắt đầu lừa gạt nữa rồi, nhưng mỗi lần Lâm Phàm đứng xem thì đều rất ghen tị với gã.
Chỉ cần khua môi múa mép là có thể lừa gạt được tiền, kiếm tiền cũng quá dễ rồi.
Bác gái này dường như rất tin vào bói toán. Sau khi dừng lại thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Đại sư, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Từ trong mắt chị, tôi có thể thấy sắp tới chị có thể sẽ xảy ra chuyện lớn." Giọng điệu của Điền Thần Côn bỗng tăng lên, dường như mọi lời nói của ông ta đều là sự thật.
Lúc này, trường tiểu học vẫn chưa tan học. Lâm Phàm đứng đó, lắng nghe Điền Hán Danh lừa gạt đối phương như thế nào. Nhưng Lâm Phàm cũng rất ngưỡng mộ Điền Hán Danh, mỗi lần ông ta lừa gạt đều có thể nói các loại lý do khác nhau. Hơn nữa khi nghe vào tai còn cảm thấy dường như có chút đạo lý.
Năm phút sau.
Trong lòng bác gái vẫn còn sợ hãi gật đầu, sau đó moc ra mười tệ. Lúc rời đi còn cảm ơn một tiếng, như thể Điền Hán Danh đã cứu mạng bà ấy vậy.
"Thấy chưa, trên đời này vẫn có người rất sáng suốt." Điền Thần Côn lắc lắc mười tệ trong tay, sau đó vui vẻ bỏ vào túi bên hông.
"Đúng, ông quá trâu bò rồi.”
Mặc dù Lâm Phàm nói như vậy, nhưng trong lòng thật sự rất hâm mộ.
Kể từ khi bắt đầu nghề làm bánh kếp này, thời gian trải qua cũng có chút không tốt lắm. Nhất là bên cạnh còn có mấy người cũng bán bánh kếp. Tay nghề của hắn không địch nổi đối phương, kiếm được một ngày trăm tệ đã là may mắn lắm rồi.
Hơn nữa có đôi khi đội quản lý trật tự đô thị còn thỉnh thoảng đến càn quét, thu nhập cả ngày lại bằng không.