Hoàng Hồng Dung thì đối với Lâm Phàm cảm kích đến mức rơi nước mắt, xem hắn như thần tiên sống tái thế. Bởi vậy lập tức quyết định ngày hôm sau mang theo đồ đạc đến cảm tạ ân cứu mạng là Lâm đại sư.
"Lâm đại sư, thật sự vô cùng cảm ơn ngài." Hoàng Hồng Dung nhiều lần cảm tạ nói.
Mà lúc này, chồng của Hoàng Hồng Dung cũng thật lòng nói lời cảm ơn. Đến bây giờ, chuyện này vẫn khiến ông sợ hãi không thôi.
Lâm Phàm bình tĩnh khoát tay, nhưng nội tâm cũng khiếp sợ không kém.
Đây là liên quan đến mạng người đó.
Về phần những người gặp nạn, Lâm Phàm cũng bất lực, hắn không phải là chúa cứu thế, mà chỉ là một gã thầy bói.
Đối với những người gặp nạn, trong lòng Lâm Phàm cũng tiếc hận.
Dân chúng chung quanh lúc này cũng choáng váng, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Hai người nói cái gì vậy? Thầy bói này sao lại là ân nhân của các người? ”
Sau đó Hoàng Hồng Dung giải thích sự việc một chút.
Quần chúng vây xem chung quanh vừa nghe đã trợn tròn mắt.
"Ui là trời! Cái này là đang kể chuyện xưa à?"
"Thật không đấy, không phải là gạt người đó chứ?"
Người dân đều bị sốc, có một số người vây xem lại nổi giận.
"Mấy người vẫn là người sao? Lấy chuyện đó ra làm trò đùa à? ”
"Không sai! Trên thế giới này nào có chuyện chuẩn xác như vậy, vừa nhìn đã biết là đang lăng xê, hơn nữa còn nói chuyện không biết nặng nhẹ."
"Tố cáo, phải tố cáo bọn họ."
"Còn cái gì mà thần toán tái thế, một chút điểm giới hạn cũng không có, thật sự hận không thể cho mấy người hai cái tát."
Một số người dân có tính cách nóng nảy đột nhiên nổi giận.
Hiện tại suy nghĩ về chính nghĩa của con người rất mạnh, nhất là loại chuyện huyền bí này, còn dám thổi phồng chuyện đau lòng của người khác lên, còn con mẹ nó là người không?
Bởi vì bọn họ cho rằng, chuyện này chính là chém gió, lại còn chém quá tay.
Lúc này Lâm Phàm sửng sốt, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đám quần chúng không ngờ lại tức giận đến thế.
Nhưng đối với Hoàng Hồng Dung mà nói, bà sao có thể để người khác hiểu lầm Lâm đại sư được.
"Phiền mọi người bình tĩnh một chút, cả nhà chúng tôi thật sự không phải kẻ chuyên nói dối. Mọi người xem, đây chính là chứng cứ." Chồng của Hoàng Hồng Dung lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn rút lui khỏi đoàn, đưa điện thoại cho mọi người xem.
Những người phẫn nộ kia khi nhìn thấy nội dung trên điện thoại di động này xong, nhất thời cả đám đều ngây ngẩn cả người.
.....
"Mẹ kiếp!"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.
Trên màn hình điện thoại Iphone, một tin nhắn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nội dung bên trên rất rõ ràng.
Đi du lịch ở đâu, thời gian rời khỏi nhóm, vân vân… tất cả mọi thứ nên có đều có.
Chồng của Hoàng Hồng Dung cầm điện thoại di động, để cho mọi người vây xem đều xem qua một lần, sau đó nói:
"Mọi người nhìn đi, đây thật sự không phải là lừa người, mà là sự thật 100% đấy."
Bây giờ nhớ tới vẫn rất sợ hãi, tuy nhiên may mắn là vợ của mình tìm được một đại sư chân chính nên mới tránh được một kiếp.
Dân chúng chung quanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ ngay từ đầu cũng không tin, thậm chí còn rất phẫn nộ, cảm giác những người này đem chuyện này thổi phồng thật sự là quá đáng.
Nhưng khi nhìn thấy thông tin xin rút lui trên điện thoại di động, thì lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Không thể nào, thật là thần kỳ như vậy sao?"
"Nếu thật sự tính ra được như vậy thì quá thần kỳ rồi."
Giờ phút này, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm. Bọn họ cảm giác tất cả thật sự quá thần kỳ, nhất là sau khi nhìn thấy tin nhắn rút khỏi đoàn này, bọn họ có thể xác định đây là thật 100%.
Điền Thần Côn vẫn đứng hóng hớt ở bên cạnh, hiện giờ ông ấy có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra tại đây. Hôn nhân không phù hợp? Điền Thần Côn giờ này phục rồi.
Đừng đi du lịch, đi du lịch là sẽ gặp nạn?
Hiện tại đúng thật là bị nói trúng hoàn toàn, đối với Điền Thần Côn mà nói, giờ phút này ông phục Lâm Phàm đến sát đất.
"Lâm đại sư, cả nhà chúng tôi phải cảm tạ cậu." Một nhà ba người Hoàng Hồng Dung đứng ở trước mặt Lâm Phàm, cúi đầu thật sâu để biểu đạt cảm kích trong lòng.
"Khách sáo quá rồi, khách sáo quá rồi. Mọi người có thể tin lời tôi, đó là mệnh của mình, nhưng nếu như không tin, cho dù tôi có nói như thế nào cũng không thể có biện pháp tránh khỏi." Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Việc được mọi người đối đãi coi như thần thế này quả thật là quá thoải mái.
......
"Lâm đại sư, tấm biển này xin ngài nhận lấy." Hoàng Hồng Dung nói.
"Được, được." Lâm Phàm cũng không muốn nói nhảm, đẩy tới đẩy lui mãi thì cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc một nhà ba người Hoàng Hồng Dung rời đi, Hoàng Hồng Dung trực tiếp nhét một vạn tiền lì xì cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm đương nhiên nghĩ nên từ chối một phen, tuy nhiên dưới thái độ cứng rắn của đối phương, Lâm Phàm cũng chỉ có thể khó xử mà nhận lấy.
Sau khi tiễn cả nhà này đi, quần chúng vây xem ở cửa, ngược lại cũng không có chuẩn bị rời đi.