Chương 71: Phật Sơn Vô Ảnh Cước (1)
“Đang xem cái gì vậy? Xem cái gì mà vui vẻ vậy?”
Điền Thần Côn thấy Lâm Phàm đang nằm sấp trên bàn cười sảng khoái thì tò mò hỏi.
“Không có việc gì, tôi chỉ là xem tin tức.” Lâm Phàm nói.
Cư dân mạng thật sự rất buồn cười, đặc biệt là tên Thu đao chặt cá bám riết Lâm Phàm không buông, khiến cho đám thủy quân điên cuồng mắng chửi chính mình, điều này hoàn toàn khiến cho Weibo của Lâm Phàm lên Hotsearch.
Lâm Phàm không ngờ Weibo của mình lại nổi tiếng nhanh như vậy.
Sự kiện của Chu Lệ Vân chỉ làm cho Weibo của Lâm Phàm có thêm 1 vạn người theo dõi, nhưng hiện tại vụ việc của Trần Vũ đã trực tiếp đưa Weibo của hắn tăng lên 20 vạn người theo dõi.
Phải nói rằng những thay đổi trong cuộc sống thực sự quá nhanh, nhanh đến mức con người không phản ứng kịp.
Ngay lúc Lâm Phàm còn đang cảm thán những chuyện này thì có một giọng nữ có chút nghiêm khắc từ ngoài cửa truyền vào.
“Thầy bói ơi! Bói cho bà đây một quẻ nào!”
Lâm Phàm người đang nghịch điện thoại di động thì ngẩng đầu lên, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn lại sửng sốt.
“Má ơi! Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Lúc này Điền Thần Côn đang cúi đầu đọc sách nhìn thấy người phụ nữ này thì sắc mặt cũng từ từ thay đổi, biến thành ngỡ ngàng.
“Tốt quá! Hóa ra là các người ở chỗ này, bà đây phải vất vả lắm mới tìm được.”
Người phụ nữ trang điểm đậm này gần đây gặp chuyện xui xẻo nên muốn tìm người bói cho mình một quẻ. Lúc này nhìn thấy hai người trong cửa hàng thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta tức giận gầm lên.
Trịnh Vạn Cầm sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ngày hôm đó ở tại quầy bán đồ ăn, hai gã đàn ông đã đá vào mông cô ta khiến cô ta trực tiếp bị văng thẳng ra đường giống như một con chó vậy.
Sau này, Trịnh Vạn Cầm không ngừng tìm kiếm hai người này, nhưng thành phố quỷ quái này lớn như vậy thì biết tìm người ở đâu?
Hiện tại không có chuyện gì lại tình cờ gặp được hai người này, đương nhiên cô ta không thể buông tha cho bọn họ rồi.
Trịnh Vạn Cầm lập tức lấy điện thoại ra: “Anh Quân, anh mau đến đây đi, em vừa gặp được hai người đã đá vào mông em ngày hôm đó…”
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Vạn Cầm tức giận chỉ vào hai người họ: "Lão nương đây nói cho các người biết, hôm nay các người xong đời rồi."
“Mỹ nữ, cô hiểu lầm rồi, chúng ta chưa từng gặp qua lần nào mà.” Nội tâm của Lâm Phàm lúc này như có một vạn con ngựa lướt qua.
Hắn và Điền Thần Côn đều là tay không mà trói gà, nếu buộc phải làm như vậy nhất định là rất bi thảm.
“Đúng vậy! Em gái à, chúng ta đều là người tốt cả mà. Tôi thấy sắc mặt của cô đỏ như vậy nhất định là gần đây gặp vận may, hay là xem thử một quẻ đi.” Điền Thần Côn vội vàng nhiệt tình bước về phía trước.
“Cút đi!!!” Trịnh Vạn Cầm đá văng Điền Thần Côn sang một bên, sau đó tức giận chửi bới.
“Lão già kia, lần trước tôi để cho các người chạy trốn, lần này tôi sẽ để cho các người biết kết cục khi đá vào mông của lão nương đây là như thế nào.”
“Anh Quân đến đây, tôi sẽ bắt các người quỳ xuống mà liếm giày cho lão nương.”
Sắc mặt Trương Vạn Cầm hung hăng, mở miệng chửi hàng loạt từ bẩn thỉu.
Điền Thần Côn trực tiếp bị đá xuống đất, sau đó lồm cồm bò dậy nhìn Lâm Phàm.
“Thôi xong rồi!” Lâm Phàm đau khổ nói.
“Chúng ta sau này phải làm sao đây?” Điền Thần Côn hỏi.
“Ông hỏi tôi, tôi lại biết hỏi ai đây, chẳng qua tôi phải nói trước, lát nữa ông nhất định phải bảo vệ tôi đó.” Lâm Phàm lúc này đây không nói nên lời, không dám suy nghĩ chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì sao chính hắn lại không tính toán được hôm nay sẽ gặp phải tai họa đổ máu này chứ?
Kể từ lúc có cuốn “Bách Khoa Toàn Thư” đến nay, hắn luôn gặp phải những trận đánh nhau, hơn nữa mỗi lần đều phải đổ máu.
Với tính huống hôm nay thì e rằng sẽ phải đổ máu rất nhiều đây.
Không lâu sau, một nhóm người có vẻ ngoài to lớn với hình xăm Thanh Long và Bạch Hổ hùng hổ từ đằng xa đi tới.
Trịnh Vạn Cầm nhìn thấy người đến thì vui mừng khôn xiết. Cô ta lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh tên thủ lĩnh dẫn đầu, chỉ vào Lâm Phàm và Điền Thần Côn mà nói: “Anh Quân, bọn khốn này chính là hai kẻ đã đá vào mông em ngày hôm đó.”
Vũ Bảo Quân cao hơn một mét tám toàn thân cơ bắp cuồn cuộn trời sinh vẻ ngoài dữ tợn thoạt
Hơn nữa, Vũ Bảo Quân này là thủ lĩnh của các nhóm xung quanh, và việc đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày cũng như dàn cảnh, đòi tiền nợ. Đó là nghề của bọn hắn.
Đám thương nhân xung quanh đều biết người này, cũng không dám chọc đến hắn.
“Hai tên khốn các người chính là bọn đã bắt nạt người phụ nữ của tôi đúng không?” Vũ Bảo Quân tức giận hét lên, đám tiểu đệ xung quanh tự nhiên đứng chặn cánh cửa lại.
Đám tiểu đệ này thân hình không lớn lắm, bọn chúng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu kiêu ngạo, thân thể không ngừng lắc lư giống như là chuẩn bị sẵn sàng để người.
“Con mẹ nó! Anh Quân đang hỏi bọn mày đó, điếc à?” Một thanh niên gầy gò đứng bên cạnh hung dữ mắng chửi rất to lặp lại câu hỏi lúc nãy như thể nếu không trả lời sẽ bị ăn tát.