Vương Minh Dương ngả lưng ra chiếc ghế hạng sang làm bằng da thật, vừa cười vừa nói: “Lão Ngô, người này là bạn tôi, nếu như tôi nói thân phận của ông thì ắt hẳn bạn tôi sẽ cảm thấy khó xử. Ông tới Thượng Hải được không? Chắc ông cũng đã xem tin tức trên mạng, đã biết bạn của tôi đoán mệnh chính xác thế nào.”
“Khỏi đi, chẳng qua chỉ là đi xem bói thôi mà. Bởi vì, lần trước nghe cậu nói thật thần kỳ, gần đây tôi có một chuyện lớn nên định tìm chút may mắn.” Ngô Văn Cương tùy ý nói nhưng trong giọng nói đầy khinh bỉ.
Vương Minh Dương nghe được giọng điệu này, hơi mất hứng: “Bạn tôi nói nếu ông không đến xem thì sẽ phải hối hận.”
“Hối hận? Tiểu vương, Ngô Văn Cương tôi có hối hận bao giờ chưa? Sau này cậu cũng đừng tin mấy chuyện này nữa, cúp máy đây.” Ngô Văn Cương vừa khinh thường vừa cười nói.
Sau khi cúp máy.
“Haizzz! Không tin thì tùy, không biết sẽ hối hận chuyện gì nhỉ? Đúng là có hơi tò mò rồi.”
…
“Lâm đại sư, ý của ngài là bảo tôi đi phỏng vấn vào ngày cuối cùng sao?” Mặt mũi Lưu Ngang Tinh đầy tò mò hỏi.
Lâm Phàm gật đầu, hắn vừa tính toán sự nghiệp của Lưu Ngang Tinh, hai ngày này rất âm u, làm gì cũng không thành công.
Nhất là chuyện lớn như phỏng vấn, trong lúc xui xẻo chắc chắn không thể đậu được.
Tuy nhiên vào ngày thứ ba, vận thế của Lưu Ngang Tinh không tệ, có vận may hoàn thành tâm nguyện.
“Ngày cuối cùng vận may của cậu sẽ không tệ, khả năng phỏng vấn thành công rất cao.” Lâm Phàm nói.
“Vậy nếu hai ngày đầu tôi đi phỏng vấn thì sẽ bị rớt đúng không?” Lưu Ngang Tinh rất xem trọng lần phỏng vấn này nên muốn hỏi thật kỹ.
“Đúng, đi ngày cuối là tốt nhất.” Lâm Phàm nói.
Lưu Ngang Tinh rất tin tưởng Lâm Phàm, giờ phút này gật đầu như bổ củi, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì: “Lâm đại sư, tôi có một bạn học cùng đi phỏng vấn với tôi, có thể giúp tôi tính cho hắn không?”
“Hình của hắn đây.”
Lưu Ngang Tinh lấy một tờ sơ yếu lý lịch trong túi ra, trên đó có một tấm hình.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, mấy ngày này vận khí bạn học của Lưu Ngang Tinh giống y đúc cậu ta, hai ngày đầu đều rất âm u.
Chuyện như thế này không hay gặp đâu.
Sau đó nghĩ kỹ lại, có thể hiểu được.
Có rất nhiều trường học được xây dựng ở nơi từng là nghĩa trang, phải trấn áp bằng nhân khí và tài khí.
Tất nhiên trong trường học sẽ có một góc âm u, tụ tập vận rủi.
Hơi tính một chút, ký túc xá ở trường học Lưu Ngang Tinh chính là nơi tụ tập âm khí.
Khi vận rủi tụ tập tất nhiên vận khí của người này có lúc tốt lúc xấu.
“Bạn học của cậu sẽ giống như cậu, ngày cuối cùng đến là thích hợp nhất.” Lâm Phàm nói.
“Cám ơn đại sư.” Lưu Ngang Tinh vô cùng tin tưởng Lâm Phàm.
Sau khi Lưu Ngang Tinh ra về, Lâm Phàm cất hai tờ tiền màu đỏ vào túi, tiền đoán mệnh thật dễ kiếm.
“Vương Trăm Vạn mới điện thoại cho cậu à?” Điền Thần Côn nằm sấp trên mặt bàn hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Phàm gật đầu: “Nhờ tôi tính toán vận mệnh cho một người bạn của hắn, nhưng tôi từ chối rồi.”
Danh hiệu Vương Trăm Vạn là do Điền Thần Côn đặt, lần trước bị bay 100 vạn làm Điền Thần Côn tiếc nuối rất lâu.
Điền Thần Côn nghe xong, rất đau lòng: “Đã nghèo xơ nghèo xác sao không chịu nhận lời cho rồi?”
Đầu chân mày Lâm Phàm hơi nhướng lên, mở miệng hỏi: “Tôi là ai?”
“Thần toán.” Điền Thần Côn vô cùng khâm phục Lâm Phàm, đoán đâu trúng đó, chả khác gì thần tiên.
“Vậy thì đúng rồi, tôi là thần toán. Thần toán phải có giá của thần toán, người này không tới mà nói tôi phải đi qua đó, chẳng phải tôi sẽ bị mất giá hay sao?” Lâm Phàm vênh váo nói.
“Cũng đúng ha, chúng ta đi theo hướng chất lượng, tất nhiên phải có sự kiêu ngạo của mình.” Điền Thần Côn gật đầu, cảm giác Lâm Phàm nói rất có lý.
Tuy nhiên Điền Thần Côn lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng mà mất đi một khoản thu nhập.”
Lâm Phàm: “…”
Ở một đại học nào đó.
Tâm trạng Lưu Ngang Tinh rất kích động, hắn không nghĩ tới Lâm đại sư danh tiếng trên Weibo lại ở ngay cạnh trường học của bọn hắn.
Hơn nữa sau khi mình đi tìm Lâm đại sư bói một quẻ, Lâm đại sư đã cam đoan rất chắc chắn.
Việc này khiến Lưu Ngang Tinh vốn không có nhiều hi vọng trở nên vô cùng tự tin.
Quay lại ký túc xá.
Lưu Ngang Tinh thấy bạn học Từ Hạo Kiệt đang tham khảo nội dung công ty kia từng phỏng vấn ở trên mạng.
“Hạo Kiệt, tôi về rồi đây, sơ yếu lý lịch in ra rồi nè. Cậu có biết tôi mới gặp ai không?” Lưu Ngang Tinh vui vẻ nói.
“Ai vậy?” Đầu Từ Hạo Kiệt không hề quay lại, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Lâm đại sư đó.” Lưu Ngang Tinh cảm thấy mình quá may mắn, chỉ tốn hai trăm tệ đã được Lâm đại sư tính cho một quẻ, đúng là lời to!
Theo Lưu Ngang Tinh nghĩ, bây giờ Lâm đại sư đã nổi tiếng, sau này muốn tìm Lâm đại sư đoán mệnh sẽ còn khó hơn nữa, chưa biết chừng mình còn không có tiền để trả phí.
“Lâm đại sư là ai?” Từ Hạo Kiệt nghi hoặc hỏi.