Em gái xếp thứ nhất này tên là Tử Vận, vóc dáng không cao, giá trị nhan sắc không tệ, cũng xem như là một tiểu mỹ nữ. Giờ phút này rốt cục ăn được bánh kếp này, trong lòng đều tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
"Quá ngon! Sau này nếu không được ăn nữa thì biết làm sao bây giờ. Không được, bổn cô nương nhất định phải chậm rãi nhấm nháp."
Quần chúng chung quanh đang vây xem giờ phút này đã trợn tròn mắt, biểu tình này cũng quá khoa trương rồi, không phải chỉ là một cái bánh kếp thôi sao? Cần thiết phải làm đến thế này không?
"Cô gái à! Bánh kếp này thật sự ngon như vậy sao? Các người không phải là được thuê đến đấy chứ?" Một thanh niên vây xem rồi hỏi.
"Tất nhiên không phải là chúng tôi được thuê rồi, chúng tôi đều là nhân viên của tạp chí văn nghệ tuổi trẻ. Bánh này thật sự là quá ngon, không ăn cả đời sẽ phải hối hận đó nha." Tử Vận nói, sau đó chậm rãi nhấm nháp đồ ăn ngon trong tay.
Mọi người đương nhiên biết tạp chí văn nghệ tuổi trẻ này, chính là công ty trong tòa nhà văn phòng đối diện, bên trong đó toàn là gái xinh như hoa.
Lúc này, từng đợt hương thơm tràn ngập trong không khí, mùi hương kia trong nháy mắt câu dẫn sự thèm ăn của mọi người. Giờ phút ấy, trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ, đó chính là bánh kếp này thật sự có ngon như vậy không?
Trước quầy hàng của người phụ nữ lớn tuổi, một tên nhóc khịt mũi ngửi thấy một mùi thơm, đó là hương thơm của thức ăn ngon.
"Được rồi, là đóng gói mang về hay là ăn ngay?"
"Không cần, tôi phải đi nếm thử hương vị bên kia." Tên nhóc trực tiếp trả tiền, ngay cả bánh cũng không cầm, cậu nhóc thật sự bị hương vị này hấp dẫn.
Hương vị này thực sự quá tuyệt vời.
"Này, cậu nhóc, cậu nhóc...." Người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy cảnh này thì triệt để trợn tròn mắt. Thật sự là chưa nhìn thấy qua loại tình huống này.
Khi nhìn thấy nhiều người vây quanh Lâm Phàm như vậy, người phụ nữ lớn tuổi không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Điền Thần Côn lúc này ngồi trên băng ghế nhỏ ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, rốt cuộc tên nhóc này gặp vận may gì, việc làm ăn này cũng quá tốt, hơn nữa hương vị làm ra cũng rất khác biệt so với trước kia.
"Oa, ngon, thật sự là quá ngon."
"Thật thỏa mãn, bánh kếp này chính là mỹ vị nhân gian."
Những người đẹp của tạp chí văn nghệ tuổi trẻ, ai nấy đều cảm thấy hạnh phúc tăng nhanh chóng, cảm giác như được thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất trên đời.
Mà đám quần chúng vây xem, giờ phút này trong lòng vô cùng tò mò, nhìn những người đẹp ăn đều bị quyến rũ đến thèm ăn, càng không cần nói đến mùi hương phiêu tán trong không khí. Càng ngày càng nhiều bánh kếp ra khỏi nồi, mùi hương này càng nồng đậm.
"Cho tôi một phần, ngược lại tôi muốn xem nó ngon đến bao nhiêu."
"Đứng gì mà sát thế, mùi vị này thật sự là làm cho người ta chịu không nổi."
"Phiền các người xếp hàng có được không, một đám người lớn rồi, cũng phải có chút tố chất đi chứ.”
Cô gái mở miệng lên tiếng, những người lớn này đương nhiên là phải ở trước mặt mỹ nữ biểu hiện tốt một phen, bởi vậy bọn họ đều thành thành thật thật xếp hàng.
Còn Lâm Phàm đang bận rộn lại nở nụ cười trong lòng, cái này mẹ nó không phải là phát tài rồi sao?
Lâm Phàm ngửi mùi bánh kếp này cũng có chút chịu không nổi. Nhưng hiện tại bận rộn đến như vậy, làm sao có thời gian tự mình thử một lần được chứ.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Quầy hàng này của Lâm Phàm đã sớm xếp thành hàng dài, đối với người qua đường, tuy rằng còn chưa nhấm nháp được bánh kếp siêu ngon này, nhưng ngửi thấy mùi thơm lại làm cho người ta có chút chịu không nổi.
Những người mua được bánh kếp, khi ăn đến miếng đầu tiên, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Trong mắt bọn họ, đây mới là mỹ vị chân chính của nhân gian nha.
"Cái bánh kếp này rốt cuộc làm như thế nào, thật sự là quá ngon đi."
"Đúng vậy! Trước kia sao lại không phát hiện ra. Ôi chu cha mẹ ơi! Mỗi ngày đi qua đây mà chưa từng tới nơi này mua đồ, nếu như trước kia có thể ăn được, vậy thì đã hạnh phúc biết bao."
"Tôi nói này huynh đệ, cái này thật sự ngon như vậy sao? Không phải là một chiếc bánh kếp thôi sao, có cần khoa trương như vậy không." Người qua đường hiếu kỳ vô cùng, nhìn một người lớn mà ăn một cái bánh kếp lại có thể lộ ra biểu tình như thế thì cũng đến là phục.
Người lớn tuổi đang ăn bánh nhìn đối phương một cái, sau đó rất là luyến tiếc xé xuống một chút.
"Nếm thử đi..."
Người qua đường kia sau khi nếm xong, cả người nhắm mắt đứng tại chỗ một phút đồng hồ, cuối cùng cái gì cũng không nói, trực tiếp bắt đầu chạy đi xếp hàng.
"Cho tôi mười phần."
.....
Không lâu sau đó.
"Xin lỗi mọi người, hết bột rồi." Lâm Phàm cũng không biết mình bán được bao nhiêu cái, đồng thời cũng không nghĩ tới việc làm ăn hôm nay này lại biến thành như vậy.
"Cái gì? Không phải chứ, tôi đã xếp hàng 40 phút rồi đó.”
"Hu hu… Vừa rồi tôi nếm thử một ngụm của người khác. Mùi vị này, ôi mẹ nó, tôi cũng không biết nói như thế nào. Bây giờ cậu nói với chúng tôi không còn, đây không phải là muốn mạng người ta sao?”