Chương 24: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Đại trí nhược ngu

Phiên bản dịch 10377 chữ

Trở lại Khấu phủ, Khấu Thủ Tín thật sự hỏi thăm Quách Đạm trước, hắn chính là muốn nghe suy nghĩ của Quách Đạm, kỳ thật Khấu Thủ Tín đối với cuộc mua bán này đã không ôm hi vọng, hắn hi vọng càng nhiều hơn chính là Quách Đạm có thể khai khiếu, điểm này rất giống Từ Mộng Dương, nhưng không như hắn mong muốn, Quách Đạm tuyệt đối không tham dự đàm phán.

Chỉ có thể nói thiên ý trêu ngươi, Khấu Thủ Tín cũng chỉ có thể nhận mệnh a!

Mà Quách Đạm trả lời cũng rất tiêu cực, hắn cũng không muốn dính đến cọc mua bán này, hắn thậm chí hi vọng Khấu gia không lấy được cọc mua bán này, bởi vì hắn không muốn có quá nhiều liên quan với Từ Mộng Dương, dù sao đối phương cũng biết rõ nội tình của hắn, mà hắn lại không nguyện ý trở lại kiểu sinh hoạt giống như kiếp trước, hắn đối với hiện trạng vô cùng hài lòng, chỉ đánh một chút xì dầu* mà thôi.

(* tiếng lóng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường)

Sau khi Quách Đạm rời đi, Khấu Ngâm Sa mới hướng Khấu Nghĩa hỏi: "Các ngươi đàm luận như thế nào?"

Khấu Nghĩa thở dài nói: "Giống như Đại tiểu thư dự tính, chúng ta không có chút ưu thế nào khi đối mặt với Liễu gia."

Hắn cũng không có nói tỉ mỉ, bởi vì Khấu gia hiểu rất rõ Liễu gia, không cần phải kể ra cũng biết đối phương sẽ nói thế nào, đơn giản là kênh tiêu thụ, tài nguyên, và nhân mạch, những thứ này vừa vặn đều là Khấu gia khiếm khuyết.

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng thở dài, nói: "Vụ mua bán này đến thật không đúng lúc, nếu chậm thêm mấy năm, chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Nếu để Liễu gia tiếp được vụ mua bán này thì những tổn thất do khoản giao dịch của Trần lâu tạo thành với bọn hắn, cũng coi như không là cái gì, Khấu gia muốn bắt kịp Liễu gia chỉ sợ càng khó khăn."

Ngụ ý là từ bỏ. Trong nội tâm nàng rất rõ ràng việc này, tại phương diện công việc nàng cực kì lý trí, nhưng nàng vẫn không cam lòng.

Khấu Thủ Tín cười khổ nói: "Nữ nhi a, nhớ kỹ vi phụ đã dạy con từ lâu, chuyện mua bán là không thể cưỡng cầu a."

. . .

Sáng sớm hôm sau, Quách Đạm liền ra ngoài, hiện tại hắn chỉ hi vọng có thể giải quyết chuyện của Từ Kế Vinh càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng, hắn đối với chuyện này đương nhiên là tràn ngập lòng tin, tín niệm kiếp trước của hắn chính là trên đời này không có thương phẩm gì là không thể bán.

Nhưng hắn không đi đến phủ Bá tước, mà trực tiếp đi đến cửa thành phía tây, lúc hắn đến bên ngoài thành tây, xe ngựa của Từ Kế Vinh đã đợi ở ven đường từ lâu.

Lên xe ngựa, bầu không khí là khá quỷ dị.

Từ Kế Vinh một mực bảo trì con mắt nộ trừng, nhưng lại không nói lời nào, hiển nhiên là một đứa trẻ mới lớn.

"Tiểu Bá gia, ngươi cứ tiếp tục trừng mắt như thế, con ngươi sẽ mù mất." Quách Đạm mỉm cười nói.

Mù lòa? Từ Kế Vinh lại tranh thủ thời gian trừng mắt lớn hơn, căng mặt nói: "Ngươi đến cùng rót thuốc mê gì cho gia gia của ta, để hắn tin tưởng ngươi như vậy, còn. . . Còn. . . ."

Hắn mặc dù chưa nói tiếp, nhưng đơn giản cũng chính là Từ Mộng Dương hung hăng khuyên bảo hắn một phen, thậm chí còn ra một loại nào đó uy hiếp, nếu không, hắn sao lại tới đây chờ, còn để Quách Đạm lên xe ngựa của hắn.

Mặc dù hắn chịu bức bách của Hưng An bá, tạm thời đi vào khuôn khổ, nhưng nếu hắn không cam tâm tình nguyện cùng ta hợp tác, nghe theo đề nghị của ta, chỉ sợ đến lúc đó sẽ nảy sinh khúc mắc, nếu muốn thành công, trước tiên cần phải đem tiểu tử này cho giải quyết. Quách Đạm hơi trầm ngâm, liền có tính toán, hai tay xoè ra, cười khổ nói: "Tiểu Bá gia, ta chỉ là một con mọt sách ngốc, thì có cái gì thuốc mê."

"Cũng đúng."

Từ Kế Vinh gật gật đầu, thẳng thắn nói: "Vậy tại sao gia gia của ta lại mời phế vật như ngươi tới giúp ta?"

Ngươi thật đúng là không khách khí a! Cũng may Quách Đạm cũng không để ý xưng hô này, nói: "Ngươi đã nghe qua phế phế đến chính chưa?"

Từ Kế Vinh lắc đầu.

Đúng thế! Hắn làm sao hiểu được đạo lý phế phế đến chính. Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Kỳ thật chủ yếu là bởi vì Hưng An bá kể cho ta một cố sự."

"Cố sự, ngươi kể ta nghe một chút." Từ Kế Vinh hai chân co lên, cảm thấy hứng thú nói.

Thật đúng là một đứa bé. Quách Đạm nói: "Trong một thôn nhỏ ở vùng Tây Bắc, có ba tiểu tử nông gia đều rất chất phác, nói hơi khó nghe một chút là đần độn, mà trong thôn bên cạnh thì có ba tiểu tử vô cùng thông minh, văn võ song toàn, tất cả mọi người đều nói tương lai bọn hắn có thể vào triều làm quan. Ba tiểu tử thông minh này thường xuyên khi dễ ba tiểu tử nông gia kia. Rốt cục có một ngày, ba tiểu tử nông gia kia chịu không nổi quyết định muốn phản kích, cho nên bọn họ hẹn ba tiểu tử thông minh này đến quyết đấu. Ngươi nói xem kết quả như thế nào?"

Từ Kế Vinh nói: "Đương nhiên là ba tiểu tử thông minh thắng."

Ngớ ngẩn, nếu là như vậy ta còn nói cái rắm. Quách Đạm cười nói: "Ta cũng tưởng như thế, nhưng kết quả lại là ba tiểu tử nông gia thắng."

"Làm sao có thể?"

"Đây là gia gia ngươi nói."

Từ Kế Vinh lập tức im lặng.

Quách Đạm vừa tiếp tục nói: "Gia gia ngươi nói người thông minh đều rất tự ngạo. . . ."

Từ Kế Vinh nghe vậy, không khỏi ảm đạm thở dài nói: "Khó trách gia gia luôn nói ta quá mức tự ngạo."

". . . . !"

Quách Đạm dở khóc dở cười, ngươi là đồ ngu ngốc, không phải tự ngạo. Nói: "Người tự ngạo đều thích người khác nghe theo mình, mà người chất phác càng thêm nguyện ý lắng nghe lời khuyên của người khác, cho nên tại thời điểm một chọi một, ba tiểu tử nông gia kia luôn luôn bị khi phụ, nhưng tại ba chọi ba thời điểm, ba tiểu tử nông gia là tề tâm hợp lực, ngược lại ba tiểu tử thông minh lại riêng mình tác chiến, bởi vì bọn hắn không nguyện ý nghe theo người khác, vì vậy bọn hắn bị đánh chạy trối chết."

"Ngươi nói giống như cũng có chút đạo lý."

Từ Kế Vinh hai con ngươi hướng lên, như có điều suy nghĩ, trải qua một lát, hắn đột nhiên hỏi: "Gia gia ta vì sao kể cho ngươi cố sự này?"

Quách Đạm nói: "Ý Hưng An bá vô cùng đơn giản, kinh thành song phế chúng ta tách ra sẽ thường xuyên bị người lừa gạt, chỉ cần hai người chúng ta liên thủ, mới có thể trở nên cường đại."

Từ Kế Vinh trừng mắt nhìn, đột nhiên giận tím mặt nói: "Ngươi dám nói ta giống ngươi đều là phế vật, thật sự lẽ nào lại như vậy."

Quách Đạm dường như đã sớm ngờ tới, lập tức nói: "Không dối gạt tiểu Bá gia, lúc ấy ta cũng nói với Hưng An bá như thế, làm sao có thể so sánh tiểu Bá gia với con mọt sách như ta."

"Không phải sao." Từ Kế Vinh buồn bực nói.

Quách Đạm nói: "Nhưng Hưng An bá chính là Hưng An bá, lão nhân gia đầy bụng kinh luân, kiến thức rộng rãi, hiểu được rất nhiều đạo lý lớn. Ngươi có nghe thành ngữ 'Đại trí nhược ngu'."

"Giống như ở nơi nào nghe qua?" Từ Kế Vinh không quá xác định nói.

Ngươi đọc sách thật sự là đọc đến trong bụng chó, so với sinh viên khoa tự nhiên như ta còn không bằng.

Nhưng tất nhiên Từ Kế Vinh không biết, Quách Đạm khẳng định phải giả bộ hồ đồ, nếu không thì kinh thành song phế khó mà nổi danh, sẽ sinh ra khoảng cách, vì vậy nói: "Lúc ấy Hưng An bá kể cố sự cho ta, ta cũng không hiểu, về sau Hưng An bá lại giải thích cho ta, kỳ thật chuyện này rất dễ dàng lý giải, đại trí là người đặc biệt thông minh có đại trí tuệ; nhược ngu là giống như người ngu dốt, thành ngữ này ý nói người chân chính có đại trí tuệ, nhìn qua tựa như người ngu, giống như cố sự kia, ba tiểu tử thông minh kia, mỗi thời mỗi khắc đều tại đắn đo, ai đến ra lệnh, ai là lão đại, mỗi người bọn họ đều chỉ quan tâm chính mình, không quan tâm người khác, mà ba tiểu tử nông gia biết bọn hắn chỉ có đoàn kết mới có thể chiến thắng, đây chính là đại trí nhược ngu.

Hưng An bá nói hai chúng ta đều đại trí nhược ngu, chỉ là chúng ta thế đơn lực bạc, cho nên thường thường bị người khi dễ, nhưng là chỉ cần hai chúng ta liên thủ, vậy nhất định có thể đánh đâu thắng đó, mọi việc đều thuận lợi."

Từ Kế Vinh nói: "Có thể ta nhìn ngươi không giống như người thông minh."

"Vây không phải ta chính là người đại trí nhược ngu a, nếu ngươi nhìn ta giống như người thông minh, vậy ta kỳ thật là một người ngu."

". . . !"

Từ Kế Vinh trừng mắt nhìn, hỏi: "Vậy ngươi nhìn ta đây?"

"Ta nhìn tiểu Bá gia cũng là tương đương ngu xuẩn." Quách Đạm là chững chạc đàng hoàng nói, trong lòng lại gào khóc, thật không dễ dàng, xem như nói ra được một câu thật lòng.

"Ngươi nhìn người còn rất chuẩn a!" Từ Kế Vinh cười ha ha một tiếng, lại nói: "Nếu là gia gia ta nói, vậy nhất định là không sai."

"Đúng thế, đúng vậy."

Quách Đạm đang cố nín cười, nhưng quả thực là khó mà nhịn được, hắn tranh thủ thời gian rút ra quạt xếp, mở ra, ý đồ che lấp.

"Nhàn đến trứng đau?"

Từ Kế Vinh xem xét cái kia mặt quạt, hiếu kỳ nói: "Lời này ý gì?"

"Ây. . . Đây là. . . Đây là tên một món ăn."

"Tên món ăn?"

Từ Kế Vinh hỏi: "Tên món ăn này nghe sao cổ quái?"

"Đây. . . Đây là chơi chữ theo hài âm." Quách Đạm là vắt hết óc lắc lư nói: " 'Nhàn' phát âm giống vị mặn 'Mặn', ‘Đau’ phát âm giống ống trúc 'Ống', trứng ống, nói cách khác là đem trứng làm thành bánh hình ống, nối lại là mặn trứng ống."

"Món ăn này ta chưa từng ăn qua."

Từ Kế Vinh trừng mắt nhìn, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, cũng từ bên hông rút ra một cây quạt, mở ra, hắc hắc nói: "Ta cũng có."

Quách Đạm nhìn qua, thấy trên mặt quạt xếp vẽ một đôi nam nữ đang thổ lộ tình cảm dưới ánh trăng, không đúng, Quách Đạm cẩn thận nhìn lại, lập tức hút một ngụm hơi lạnh, hoá ra không phải nói chuyện yêu đương, mà là dưới ánh trăng làm cái chuyện xấu hổ kia.

Đây đúng là một bức xuân cung đồ.

Chỉ là suy nghĩ của họa sĩ quá khác người, ẩn tàng cực kì tốt, nếu không phải khoảng cách gần, cẩn thận quan sát, thật đúng là không nhìn ra, nhưng mà, một khi nhìn ra lại là một bức hoạ khác.

Bức họa này thật sự là tinh diệu vô cùng a! Kiến thức rộng rãi Quách Đạm cũng không khỏi âm thầm xưng diệu, chỉ cảm thấy Đại Minh thật đúng là ngoạ hổ tàng long, đã có người đạt tới cảnh giới như vậy.

Từ Kế Vinh nhìn Quách Đạm bộ dáng kia, dương dương đắc ý nói: "So với 'Nhàn đến trứng đau' của ngươi, cây quạt này của ta như thế nào?"

"Diệu quá, diệu quá!"

Quách Đạm ngón tay cái dựng lên, nói: "Thật sự là không nghĩ tới tiểu Bá gia lại có phẩm vị cao đại thượng như thế, Quách Đạm thật sự là bội phục vạn phần."

Từ Kế Vinh cười ha ha một tiếng, đột nhiên lại hỏi: "Cái gì gọi là cao đại thượng?"

Quách Đạm ồ một tiếng, "Liền là cao đoan đại khí cao cấp."

"Cao đoan đại khí cao cấp?" Từ Kế Vinh nghe được ánh mắt loé lên, tâm hoa nộ phóng nói: "Hay cho một câu cao đại thượng, dùng để hình dung bản tiểu Bá gia thì thật là thích hợp cực kỳ. Ha ha. . ."

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    43

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!