Sau khi trải qua một trận bệnh nặng, ý chí chiến đấu của Khấu Thủ Tín đã sớm mài mòn hầu như không còn, vào giờ phút này, trong lòng hắn lo nghĩ vô cùng, mãi đến khi nhìn thấy Quách Đạm, biết được Từ Mộng Dương thông tình đạt lý như thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, cũng chỉ thế thôi.
Bởi vì đây không có nghĩa là nguy cơ đã được giải trừ, mặc dù Từ Mộng Dương không tạo áp lực quá lớn cho Khấu gia, nhưng nếu thất bại Khấu gia vẫn sẽ phải gánh chịu đả kích rất lớn.
Lợi ích và rủi ro luôn luôn tỉ lệ thuận.
Nếu thương vụ này thành công, Khấu gia chắc chắn sẽ đạt đến một đẳng cấp khác, nhưng nếu thất bại có thể sẽ táng gia bại sản.
Đối với Khấu gia, đây là một trận chiến sinh tồn, so sánh với vụ giao dịch của Trần lâu thì chuyện này hung hiểm hơn rất nhiều, Quách Đạm tự nhiên rõ ràng quan hệ lợi và hại trong đó, hắn sẽ không thể tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, vì chính mình bát cơm nhất định phải chuẩn bị thật tốt đề phòng bất cứ tình huống nào.
Ngày thứ hai, xe ngựa của Từ Kế Vinh đúng hẹn tới đón Quách Đạm, nhưng trên xe không hề có Từ Kế Vinh, bởi hôm nay Quách Đạm cần đi làm chính sự, Từ Mộng Dương sẽ không để Từ Kế Vinh gây thêm rắc rối nên chỉ là mượn xe ngựa của Từ Kế Vinh để che mắt Liễu gia.
Đối với chuyện này Khấu Thủ Tín không hề nghi ngờ, bởi hắn đã quen với việc Từ Kế Vinh mỗi ngày đến tìm Quách Đạm.
Quách Đạm lên xe ngựa đi đến phủ Bá tước trước, bởi vì Liễu gia không dám để người theo dõi xung quanh phủ Bá tước, Quách Đạm lưu lại phủ Bá tước một lát sau đó lặng lẽ từ cửa sau lên một chiếc xe ngựa khác đi đến chỗ của Trần Phương Viên.
Đi được nửa đường, xe ngựa đột nhiên khựng lại một cách dữ dội.
Quách Đạm thân thể lắc lư, đang muốn hỏi thăm, chợt nghe mã phu bên ngoài thô bạo quát lớn: "Ngươi đi đường không có mắt sao?"
Bên ngoài xe có người nói: "Ngươi chỉ là một tên đánh xe ngựa mà cũng dám mắng ta, đợi ta ngày sau thi đỗ cao trung xem ngươi còn dám như hôm nay, thật sự là mắt chó coi thường người khác."
Quách Đạm hé mở màn cửa thấy một thư sinh tay cầm quyển sách giận dữ đi ngang qua, sau khi thư sinh này đi khuất, hắn mới hỏi mã phu : "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mã phu lập tức nói: "Công tử thứ lỗi, đều do thư sinh này vừa đi đường vừa đọc sách nên suýt đâm vào xe ngựa, may là tiểu nhân kịp thời giữ chặt ngựa . . . tiểu nhân nhất thời kinh hãi nên mới mở miệng răn dạy."
Xung đột kiểu này đúng là hiếm lạ. Quách Đạm không khỏi mỉm cười, lại nói: "Người đọc sách bây giờ thật đúng là khắc khổ a!"
"Công tử chẳng lẽ không biết hơn một tháng nữa là khoa khảo."
"Khoa khảo?"
Quách Đạm hơi sững sờ, trong nội tâm âm thầm thở dài, nguyên chủ trước kia nằm mơ cũng muốn vào kinh thành đi thi khoa cử, thế nhưng ngay cả tú tài cũng thi không đậu. Nhưng nghĩ đến chính mình, không khỏi cười khổ, nghĩ thầm, ca môn, thật sự là xin lỗi ngươi, ta không thể giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng này, bởi vì ta sợ đồng sinh ta thi cũng không đậu.
Mất thêm thời gian ăn một bữa cơm rốt cục cũng đi vào trạch viện của Trần Phương Viên.
Hôm qua Trần Phương Viên đã biết hôm nay Quách Đạm sẽ đến, kích động một đêm không ngủ, ngày đó Quách Đạm nói muốn suy nghĩ lại việc hợp tác với hắn, làm hắn mấy đêm liên tục trằn trọc, trong lòng lo được lo mất, không cách nào ngủ được.
Vì vậy hôm nay nhìn thấy Quách Đạm, không chỉ mời, Trần Phương Viên hận không thể ôm Quách Đạm vào nhà, thật tốt ân ái một phen, gắt gao giữ chặt Quách Đạm, nói gì cũng không buông tay, dọa Quách Đạm suýt nữa chạy mất dép.
"Nhu nhi, mau mau chào hỏi a!"
Trần Phương Viên hướng phía một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đang châm trà cho Quách Đạm nói.
"Quách đại ca, xin chào."
Thiếu nữ kia nhẹ giọng hô.
"Xin chào."
Quách Đạm lễ phép gật gật đầu.
Thiếu nữ mím môi cười một tiếng, lại hướng Trần Phương Viên nói: "Gia gia, nếu như không có chuyện khác, Nhu nhi đi xuống trước."
"Ngươi đi trước đi."
Trần Phương Viên gật gật đầu.
Quách Đạm sửng sốt một chút, đợi sau khi thiếu nữ đi, hắn lập tức hướng Trần Phương Viên nói: "Gia gia? Đây không phải nha hoàn a?"
Trần Phương Viên lập tức nói: "Nhà ai có nha hoàn trông xinh đẹp như vậy, đây chính là bảo bối tôn nữ của ta, phương danh Trần Nhu, không biết hiền chất thấy thế nào?"
Quách Đạm bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ, lão già này thật đúng là tà tâm không chết, tức giận nói: "Trần thúc thúc thích công việc mai mối này từ khi nào thế?"
Trần Phương Viên cười nói: "Hiền chất có bản lĩnh như thế sao không nạp thiếp."
Hiện tại Trần Phương Viên thật bức thiết muốn kéo lên quan hệ cùng Quách Đạm.
"Ai làm tôn nữ của ngươi, thật đúng là xui xẻo tám đời a!" Quách Đạm cười khổ thẳng thắn lắc đầu, lại nghiêm mặt nói: "Trần thúc thúc, ngươi cũng đừng tính toán chuyện này nữa, ta bây giờ có thể cho ngươi một đáp án rõ ràng, đây là không có khả năng."
Trần Phương Viên kích động nói: "Đây là vì sao? Chẳng lẽ hiền chất chướng mắt tôn nữ của ta, tôn nữ của ta tuy không xinh đẹp bằng phu nhân của ngươi, nhưng làm thiếp là dư xài nha."
Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Ta nói như vậy ngươi còn không rõ sao, chuyện này cùng xinh đẹp không quan hệ, tôn nữ của ngươi rất tốt, là ta không muốn nạp thiếp, nếu ngươi còn nói thêm gì nữa thì hợp tác của chúng ta nhất định sẽ chấm dứt tại đây."
"Đừng đừng đừng."
Trần Phương Viên sắc mặt xiết chặt, vội nói: "Hiền chất chớ nên tức giận, ta không nói nữa là được chứ gì." Dừng lại, hắn lại thận trọng nói: "Vậy chuyện hợp tác của chúng ta?"
Quách Đạm nói: "Chuyện lần trước ta có thể bỏ qua, nhưng chỉ một lần này, nếu có lần sau ta nhất định sẽ không tiếp tục hợp tác với ngươi."
"Không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có lần sau." Trần Phương Viên tranh thủ thời gian cam đoan với Quách Đạm.
Quách Đạm gật gật đầu, lại hỏi: "Hưng An bá đã đưa tư liệu tới?"
"Đưa tới, hôm qua đã đưa tới."
Trần Phương Viên nhanh chóng đem tư liệu lấy ra đưa cho Quách Đạm, lại hiếu kỳ nói: "Hiền chất, ngươi định làm như thế nào?"
Quách Đạm cầm tư liệu vừa xem, vừa nói: "Viên ngoại thấy chuyện này thế nào?"
Trần Phương Viên nói: "Nếu như không có hiền chất, ta thậm chí dám đánh cược, Khấu gia nhất định sẽ thua."
"Đừng đập mông ngựa nữa, nói chuyện gì hữu dụng đi." Quách Đạm không thèm ngẩng đầu nói.
Trần Phương Viên xấu hổ cười một tiếng, lại nói: "Tại kinh thành của chúng ta có tất cả mười đại tửu trang, ba nhà đứng đầu thuộc về Hoàng gia, hay là nói thuộc về triều đình, thứ tư chính là Hưng An bá tửu trang, mà rượu của Hưng An bá tửu trang so sánh với bất kì nhà nào trong số còn lại đều bán tốt hơn, hơn nữa ta cho rằng tiềm lực của Hưng An bá tửu trang không chỉ như vậy, chỉ là do trước đó phủ Hưng An bá không để tâm kinh doanh tửu trang, vì vậy khi phủ Hưng An bá muốn tìm nha hành hợp tác vận doanh tửu trang, ta vô cùng ủng hộ. Ta nghĩ đây cũng là nguyên do lục đại tửu trang bị Liễu gia thuyết phục liên hợp lại đối phó các ngươi."
Nói đến đây, Trần Phương Viên lại đổi giọng, nói: "Lục đại tửu trang liên hợp cộng thêm Liễu gia thực lực, đây là không thể khinh thường, người bên ngoài đều nói Khấu gia lúc này tai kiếp khó thoát, cũng may có hiền chất tại. . . ."
Quách Đạm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Trần Phương Viên lời vừa tới miệng, lập tức hóa thành vài tiếng ha ha.
Quách Đạm buồn rầu lắc đầu, vừa cẩn thận nhìn lại tư liệu.
Thật ra hắn không nhìn cũng đoán được sau lưng những tửu trang này là những người nào, tại Minh triều, bằng vào một thế hệ, dù lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào xây dựng lên một đại tửu trang, mặc dù bây giờ kinh tế hàng hoá so sánh phát đạt, nhưng kinh tế nông nghiệp cá thể vẫn là chủ đạo, mô hình kinh tế tự cung tự cấp tuyệt đối không bị thay thế.
Cho nên những đại tửu trang này đều không phải là mua nguyên liệu cất rượu, mà là lấy chính nhà mình lương thực cất rượu, vậy họ chắc chắn phải sở hữu lượng lớn đất đai, mà đất đai là cần tích lũy, có thể xây dựng được một đại tửu trang chắc chắn đều là những đại gia tộc trường thịnh không suy.
Trong sáu đại tửu trang có hai nhà là thuộc về bá tước, trong đó một nhà là thuộc về Tương Thành bá Lý Công Thành, cũng chính là Lý Thủ Kỹ phụ thân, còn một nhà là thuộc về Tân Trữ bá Đàm Quốc Tá.
Còn lại bốn nhà tửu trang, hai nhà là thuộc về quân đội, dù sao quân đội hiện thời cũng là thế tập, còn lại hai nhà là thuộc về kinh thành danh môn vọng tộc.
Đương nhiên, tuy gọi là kinh thành thập đại tửu trang, nhưng không có nghĩa là tất cả tửu trang đều ở kinh thành, kinh thành cũng không có nhiều đất như vậy, tại Nam Kinh, Giang Chiết địa khu đều có tửu trang của bọn họ.
"Trần thúc thúc, thời điểm trước kia làm tửu lâu ngươi chọn mua rượu của nhà ai?"
Quách Đạm đột nhiên hỏi.
Trần Phương Viên sửng sốt một chút, tức giận nói: "Hiền chất đừng chê cười ta, ta nào có tư cách lựa chọn, ta đều phải cầu xin bọn họ bán rượu cho ta."
"Thật sao?" Quách Đạm kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là thật."
Trần Phương Viên trong lòng cũng buồn bực, tại sao Quách Đạm thông minh tuyệt đỉnh như thế mà chuyện thường thức này cũng không biết, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đem nguyên nhân nói cho Quách Đạm.
Thì ra tại Đại Minh triều, từ vương công đại thần đến người buôn bán nhỏ đều thích uống rượu, thậm chí nghiện rượu còn thành phong trào, việc này là do Minh triều thương thuế cực kì thấp, cũng không hạn chế cất rượu nên tạo thành cục diện toàn dân cất rượu, bình thường đại tửu lâu mua rượu từ đại tửu trang, mà tiểu điếm thì mua từ tiểu địa chủ.
Nhưng vấn đề ở chỗ, sức sản xuất bây giờ kém xa thời đại trước kia của Quách Đạm, mà rượu cần lương thực, mặc dù không có chuyện cầu lớn hơn cung, nhưng tửu trang khẳng định là một phương cường thế, đây cũng là một trong những nguyên nhân Kim Ngọc lâu quật khởi, Chu Phong vốn xuất thân là đại địa chủ, bản thân hắn cũng có tửu trang, vì vậy hắn không có nhiều lo lắng như Trần Phương Viên.
"Thì ra là thế."
Quách Đạm thoáng gật đầu, nói: “Là ta đã xem nhẹ điểm này. Đúng rồi, những trương mục trước kia của Trần lâu còn giữ lại?"
"Đại bộ phận đều giữ lại, nhưng có một số bộ phận liên quan đến việc bán tửu lâu đã đưa cho Chu Phong tiểu nhi."
Trần Phương Viên đứng dậy, nói: "Ta hiện tại đi tìm cho ngươi."
"Phiền phức Trần thúc thúc." Quách Đạm cười gật đầu.
Đầu tiên, hắn nhất định phải phân tích thị trường rượu hiện tại, đặc biệt là các đại tửu trang đang chiếm hữu thị phần tỉ lệ bao nhiêu, tại Phố Wall hết thảy đều phải dựa vào số liệu nói chuyện, số liệu chính là binh khí trong tay phân tích viên, cho dù muốn thổi, cũng phải dùng số liệu đến thổi.
Trải qua một hồi lâu, Trần Phương Viên chính mình bưng một chồng sổ sách đi đến.
Quách Đạm tranh thủ thời gian đứng dậy, nhận lấy sổ sách trong tay Trần Phương Viên, lại nửa đùa nửa thật nói: "Trần thúc thúc, việc này còn cần ngươi tự mình ra tay a?"
"Ta đây không phải sợ quá nhiều người biết ngươi ở đây a." Trần Phương Viên cười ha hả nói.
Quách Đạm cười gật gật đầu, có chút tán thưởng liếc nhìn Trần Phương Viên, sau đó tùy tiện cầm một bản sổ sách đến xem.
Trần Phương Viên thấy hắn đang hung hăng lật trương mục liên tục, không khỏi hiếu kỳ nói: "Hiền chất, ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Quách Đạm sững sờ, nói: "Ta không tìm gì cả, ta là đang xem tình hình tiêu thụ rượu của các đại tửu trang."
Trần Phương Viên kinh ngạc nói: "Chỉ xem như vậy?"
Quách Đạm hỏi ngược lại: "Bằng không thì xem như thế nào?"
Trần Phương Viên buồn bực nói: "Hiền chất, những sổ sách này của ta đều là kết toán theo năm, trương mục phức tạp như thế, ngươi chỉ lướt nhìn có thể thấy rõ a?"
Quách Đạm khẽ cười nói: "Đương nhiên có thể. . . . Chờ chút."
Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nói: "Ngươi nói cái gì? Những trương mục này phức tạp?