Quách Đạm thật đúng là không phải đang khiêm tốn, lấy trước mắt tình huống đến xem, bọn hắn đích xác chỉ đang ở thế phòng thủ, hơn nữa còn tương đối bị động, bởi vì thực lực của đối phương mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.
Chuyện lần này cùng khoản giao dịch của Trần lâu hoàn toàn khác biệt, khoản giao dịch của Trần lâu là thuộc về hành vi đầu cơ xào bán, thực lực chỉ là thứ yếu, chơi chính là thủ đoạn, mấu chốt nằm ở việc ai phân tích thế cục càng thêm thấu triệt, khi đó Quách Đạm là "Người tàng hình", có tầm nhìn của người ngoài cuộc, đồng thời ngoại giới không hề chú ý tới hắn, đây chính là nguyên nhân mấu chốt để hắn chiến thắng, nhưng lần này, đối phương đường đường chính chính muốn chỉnh bọn hắn, đây là chính diện va chạm, thực lực sẽ biến thành nhân tố chủ chốt.
Quách Đạm cũng không phải thần, còn chưa có đạt tới cảnh giới có thể khiến cường địch hồn phi yên diệt trong nháy mắt.
Bất quá, đối với chuyện này hắn cũng không có một tia bi quan nào, bởi vì trên thương trường giảng cứu là hợp tung liên hoành, không giống như trên võ đài quyền anh chỉ có hai người, trong một cuộc cạnh tranh thương nghiệp có rất nhiều bên có thể tham dự, lấy yếu thắng mạnh cũng là chuyện rất bình thường, mặt khác, hắn còn có tri thức và kinh nghiệm siêu việt toàn bộ thời đại này, bây giờ chỉ cần chờ đợi xem đối phương sẽ ra chiêu thế nào.
Cho nên trước mắt hắn cũng không có dặn dò Trần Phương Viên quá nhiều, chỉ là thu thập số liệu cung cấp cho hắn phân tích.
Rời khỏi Trần gia, quay lại xe ngựa, Quách Đạm lập tức đem chuyện này quên sạch sành sanh, hắn bây giờ càng cảm thấy hứng thú với việc bản thân bị Khấu Ngâm Sa chơi một phen sáo lộ mà hoàn toàn không biết.
Xấu hổ hơn, Quách Đạm còn cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Quách Đạm xác thực đã xem nhẹ thiên phú cùng kinh nghiệm phong phú của mình, những phương pháp tính toán tiên tiến mà hắn biết đủ để áp đảo phía trên toàn bộ thời đại này, trong mắt hắn những trương mục phức tạp nhất hiện thời đều rất đơn giản.
Đương nhiên, nó còn bao gồm kỹ thuật diễn xuất hạng nhất của Khấu Ngâm Sa.
Đây quả là một sự phát hiện muộn màng của Quách Đạm.
Nhưng một khi phản ứng lại, hắn rất nhanh liền có thể hiểu hết tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây, đặc biệt là thái độ của Khấu Ngâm Sa.
"Khó trách sau khi xảy ra việc này, nàng biểu hiện bối rối, không biết làm sao, đây căn bản không giống với tính cách của nàng, cho dù nàng thật sự không có biện pháp nào, nàng nhất định cũng sẽ tỉnh táo ứng đối, như vậy khả năng duy nhất chính là nàng muốn mượn việc này thăm dò ta, thậm chí đang đợi ta xuất thủ, nhưng từ đó cũng có thể thấy nàng chỉ biết thiên phú tính sổ sách của ta, mà còn chưa thể khẳng định khoản giao dịch của Trần lâu, phải chăng cũng là ta ở sau lưng thao túng. . . . ."
Ngoài xe đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào, làm xáo trộn Quách Đạm suy nghĩ, hắn vén một góc rèm xe, nhìn hướng bên ngoài, thấy ven đường đứng bảy tám thư sinh đang không ngừng đàm luận chuyện khoa cử, từng người đều đang thao thao bất tuyệt giống như nhập ma.
Đây cũng làm Quách Đạm nhớ tới lúc mình thi đại học ở đời trước, cười lắc đầu, hắn cũng không muốn trải qua chuyện này một lần nữa, buông xuống rèm xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, hắn hai mắt mở lớn, lại vén rèm xe lên, quay đầu nhìn về phía những thư sinh kia, cho đến khi bọn hắn biến mất tại một khúc quanh, Quách Đạm mới chậm rãi hạ màn xe xuống, khóe miệng chợt hiện lên ý cười nghiền ngẫm, tủm tỉm nói: "Nếu phu nhân ưa thích trò chơi mèo vờn chuột, như vậy ta thân là người ở rể, tự nhiên phải phụng bồi tới cùng, ít nhất phải cam đoan nàng chơi vui vẻ, đây là chức trách của ta."
Về đến phủ Bá tước, Từ Mậu sớm đã ở cửa chờ.
"Thế nào?"
Mặc dù Từ Mộng Dương đối với việc này không mấy lo nghĩ mà hắn càng quan tâm tới thể diện nhiều hơn, nhưng thân là đại quản gia Từ Mậu đương nhiên phải để tâm lo nghĩ, bởi chuyện này vốn là chức trách của quản gia.
Quách Đạm cười khổ nói: "Đại quản gia, bây giờ đối phương còn chưa có ra chiêu, ta làm sao biết ứng đối như thế nào, ta đi chỗ Trần Phương Viên chỉ là để hiểu rõ ràng chân tướng cùng một số tin tức về những người tham dự trong chuyện này."
"Đúng thế, là ta quá nóng vội."
Từ Mậu áy náy cười một tiếng, nhưng tuyệt đối không che giấu tâm trạng thất vọng.
Hắn đương nhiên hận Quách Đạm không thể lập tức nghĩ ra chủ ý, trực tiếp đem kế hoạch của đối phương bóp chết từ trong trứng nước.
Nhưng là chuyện này sao có thể.
"Đạm Đạm!"
Chợt nghe thấy một tiếng gọi thân thiết.
Từ Kế Vinh hứng thú bừng bừng chạy tới, nói: "Đạm Đạm, ngươi đã muốn trở về rồi sao?"
Quách Đạm vội vàng gật đầu nói: "Đúng, ta đang định trở về, ta còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn."
Từ Kế Vinh lập tức nói: "Ta tiễn ngươi, dù sao ngươi cũng ngồi xe ngựa của ta trở về."
Quách Đạm nhất thời ngây ra như phỗng.
Làm sao. . . Làm sao con hàng này cũng học được sáo lộ!
Đây thật đúng là bắt rùa trong hũ, không có cách nào, Quách Đạm chỉ có thể đàng hoàng đi theo Từ Kế Vinh lên xe ngựa.
"Đạm Đạm, phòng vẽ tranh đã chuẩn bị kỹ càng, ngươi lúc nào có thể đến xem."
Xe ngựa vừa mới chuyển động, Từ Kế Vinh liền kích động nói.
Quách Đạm cười khổ nói: "Gần đây cũng đừng lừa gạt ta, ta đã đủ thảm."
Từ Kế Vinh nói: "Ai lừa gạt ngươi."
Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Chẳng lẽ Chu công tử nhanh như vậy đã học được họa kỹ của ta?"
Từ Kế Vinh hung hăng gật đầu.
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Thật hay giả?"
Từ Kế Vinh nói: "Đương nhiên là thật, Chi Chi đã hoàn toàn học được họa kỹ của ngươi, hôm qua ta nói muốn để ngươi nhìn một chút, hắn đều không có lên tiếng."
Quách Đạm trừng mắt nhìn, chẳng lẽ trên đời thật có bực này kỳ tài a?
Mặc dù Chu Lập Chi có cơ sở cùng thiên phú rất tốt, nhưng đó là một loại hoạ kỹ hoàn toàn mới, hơn nữa chính Quách Đạm cũng là gà mờ, chỉ nói đơn giản vài câu như vậy, làm sao mới vài ngày đã có thể dung hội quán thông.
Quách Đạm trước đó cho rằng ít nhất cũng phải mấy tháng hoặc có thể hơn nửa năm.
"Thế nhưng ta bây giờ phải xử lý chuyện tửu trang." Quách Đạm khổ sở nói.
Từ Kế Vinh nghe được lập tức lộ vẻ phiền muộn, nhưng hắn cũng không dám cưỡng cầu, dù sao tửu trang cũng là mua bán của nhà hắn, mặc dù hắn không quá để tâm, hỏi: "Vậy ngươi cần bao lâu, ba ngày đủ a?"
". . . ."
Quách Đạm mỉm cười nói: "Tiểu Bá gia, ta cũng không phải thần, ba ngày làm sao đủ. . . ."
Từ Kế Vinh nhướng mày, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra biểu lộ nghiêm túc cực kì hiếm thấy.
Tên này đang định sử dụng vũ khí hạt nhân a? Quách Đạm có chút sợ sệt.
Đột nhiên, Từ Kế Vinh thở dài, nói: "Thôi, thôi, ta trước hết sẽ buông xuống phòng vẽ tranh, đến giúp ngươi, ba ngày là đủ."
Ngươi đến giúp ta, vậy không thể không cần đến ba năm a. Quách Đạm hút một ngụm hơi lạnh, ngạc nhiên nói: "Dám hỏi tiểu Bá gia lấy đâu ra tự tin?"
"Tự nhiên là bởi vì chúng ta là kinh thành song ngu a." Từ Kế Vinh nghiêm túc nói: "Ngươi chẳng lẽ quên chuyện xảy ra hôm qua a, câu nói đó rõ ràng là của ngươi, lúc một mình ta đối mặt gia gia, mặt ta đều bị đánh sưng, còn bị phạt quỳ gần nửa ngày, nhưng lúc hai ta ở cùng một chỗ, chúng ta đều bình yên vô sự, nếu kinh thành song ngu chúng ta liên thủ, trong vòng ba ngày, không có lý nào lại không thắng."
Hết! Hết! Xem ra cái hố này ta sẽ không nhảy ra được. Quách Đạm vội nói: "Tiểu Bá gia chớ xúc động, ta cảm thấy phòng vẽ tranh mới là quan trọng nhất, nếu vì tửu trang mà mất phòng vẽ tranh, thì thật là nhặt hạt vừng mất quả dưa hấu, lẫn lộn đầu đuôi, tiểu Bá gia phải hết sức tập trung làm tốt phòng vẽ tranh, dù sao đây là sự nghiệp của chính tiểu Bá gia."
Từ Kế Vinh mặt buồn rười rượi nói: "Tuy nói như thế, nhưng nếu ngươi không tham gia, một mình ta sẽ thất bại, mà ngươi cũng sẽ thất bại."
Lời này làm Quách Đạm không biết nên giải thích như thế nào, chỉ cảm thấy chính mình đang mua dây buộc mình, hắn mí mắt buông xuống, suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Dạng này, ta thấy tửu trang trong thời gian ngắn còn chưa giải quyết được, chúng ta bận bịu phòng vẽ tranh trước vậy."
Từ Kế Vinh lập tức mừng rỡ, gật đầu nói: "Như thế rất tốt, như thế rất tốt."
. . .
Về đến Khấu gia, Quách Đạm chỉ mới vừa vặn bước vào đại môn, đã thấy Khấu Ngâm Sa từ đại sảnh đi ta.
"Phu nhân."
"Phu quân, ngươi trở về."
Khấu Ngâm Sa đi lên phía trước, hỏi: "Tiểu Bá gia nói gì?"
Quách Đạm ồ một tiếng: "Tiểu Bá gia nói Xuân Mãn lâu gần đây có mấy ca kỹ mới rất xinh đẹp, hỏi ta có muốn hay không đi ngó một chút, bất quá phu nhân xin yên tâm, ta không có đáp ứng, sau đó tiểu Bá gia lại lôi ta đi vùng ngoại ô dạo chơi một phen."
"Xuân. . . Xuân Mãn lâu?" Khấu Ngâm Sa thần sắc trì trệ, kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Đúng a!"
Khấu Ngâm Sa hỏi: "Liên quan tới chuyện của tửu trang, tiểu Bá gia không có nói đến a?"
Quách Đạm thẳng thắn lắc đầu nói: "Không có."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt không khỏi buồn rười rượi.
Diễn kỹ thật đúng là không tệ, ta mẹ nó đều muốn trao cúp vàng cho ngươi. Quách Đạm hỏi: "Phu nhân, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Khấu Ngâm Sa giương mắt nhìn lên, miễn cưỡng lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Đa tạ phu quân quan tâm, ta không có việc gì."
"Không có việc gì thì tốt." Quách Đạm gật gật đầu, lại nói: "Nếu không có chuyện gì khác, ta trở về phòng trước."
Khấu Ngâm Sa gật đầu nói: "Tốt."
Quách Đạm vừa quay lưng đi, Khấu Ngâm Sa thần sắc biến đổi, ngưng lông mày suy tư, nào biết Quách Đạm đột nhiên quay lưng trở lại, "Phu nhân."
"A!"
Khấu Ngâm Sa bị doạ nhảy lên.
Hù chết ngươi. Quách Đạm vẻ mặt lo lắng nhìn Khấu Ngâm Sa, nói: "Phu nhân, ngươi thật sự không có chuyện gì sao?"
"Không có. . . Không có việc gì." Khấu Ngâm Sa có vẻ chột dạ lắc đầu, lại ra vẻ trấn định hỏi: "Phu quân còn có việc sao?"
Quách Đạm nói: "A, ta chính là muốn hỏi nhạc phụ đại nhân ở đại sảnh a?"
"Phụ thân vừa mới trở về phòng nghỉ ngơi."
"Dạng này a, vậy ta cũng không quấy rầy nhạc phụ đại nhân nghỉ ngơi, ta về phòng trước"
"Nha. . . Tốt."
Lúc này Khấu Ngâm Sa nhìn chằm chằm Quách Đạm, một mực chờ đến khi Quách Đạm biến mất chỗ khúc quanh, mới thở dài một hơi.
Quách Đạm về tiểu viện, trực tiếp nằm trên ghế dựa, ha ha cười nói: "Phu nhân, trò chơi vừa mới bắt đầu, ngươi gấp cái gì, nóng vội sẽ không bắt được chuột a. Ha ha."