Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn a!
Thân Thì Hành là người thế nào, chính là đương kim nội các thủ phụ đại thần, hắn nói những lời này chính là quảng cáo tốt nhất.
Rất nhanh, việc này liền truyền ra.
Đây thật đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Nguyên bản mọi người đã tranh nhau mua « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ », mà bây giờ cũng không còn đơn giản là tranh nhau mua nữa, bởi vì không có mà cướp, chỉ có thể là đặt mua, các chưởng quỹ của các điểm bán hàng từ thiện cũng đều không quản cửa hàng của mình mà ngồi xổm ngay tại Khấu gia nha hành, nói chung là các ngươi in ấn bao nhiêu chúng ta liền muốn bấy nhiêu.
Trước kia mọi người không dám đi Khấu gia nha hành đàm luận mua bán vì sợ nó sắp đóng cửa, bây giờ muốn đi cũng không đi được bởi vì căn bản là không chen vào được.
Khấu gia nha hành cũng căn cứ theo Tam Kiếm Khách yêu cầu, mỗi ngày công bố số lượng sách và doanh thu bán hàng từ thiện, mà số tiền này sẽ được đặt ở nha hành, tương lai sẽ dùng để trợ giúp những thí sinh vào kinh thành đi thi, bởi vì nha hành vừa vặn là phe thứ ba, nên nếu do nha hành ra mặt thì đương nhiên sẽ vô cùng thích hợp, có thể tưởng tượng rằng tương lai những thí sinh có khó khăn sẽ tìm đến Khấu gia nha hành xin giúp đỡ, mặc dù là tiền của Tam Kiếm Khách, nhưng Khấu gia nha hành tất nhiên cũng thâm thụ kỳ ích.
Những tiến sĩ được phỏng vấn mới đầu đều vô cùng lo lắng bất an, bọn hắn thật không ngờ sẽ huyên náo lớn như thế, hơn nữa đã không thể khống chế, nhưng dần dần, bọn hắn bắt đầu vui mừng vì chính mình ngày đó đi Lương Viên tiếp nhận phỏng vấn, bởi vì hiện tại bọn hắn cũng đã dương danh lập vạn, chưa từng có tiến sĩ mới thi đỗ nào nhận được sự chú ý lớn như thế, hầu như ra đường đều sẽ có người hướng bọn hắn hành lễ nói tạ ơn, hoặc là thỉnh giáo bọn hắn.
Mà những tiến sĩ lúc trước không đi Lương Viên chúc mừng thì hối hận đến xanh ruột, đối với bọn hắn danh khí là vô cùng quan trọng, nó có thể trợ giúp bọn hắn trên con đường làm quan, phải biết rằng thi đậu tiến sĩ cũng không nhất định có thể lập tức ra làm quan.
Sự chênh lệch này càng lúc càng lớn nên rất nhiều tiến sĩ cảm thấy tức giận bất bình, ta thành tích rõ ràng tốt hơn bọn hắn đều, vì cái gì ta đi trên đường không người hỏi thăm, đây cũng quá không công bằng, kết quả là bọn hắn lại nhao nhao chạy đến Tam Kiếm Khách, yêu cầu. . . Bị phỏng vấn.
Dù sao cũng là tiến sĩ, đã tìm tới cửa, không phỏng vấn thì quá không nể mặt mũi, vì vậy chỉ cần tới thì đều hơi hơi phỏng vấn một chút, rất nhanh sau đó, phần mới của ghi chép phỏng vấn tiến sĩ lại xuất hiện tại các điểm bán hàng từ thiện.
. . . . .
. . . . .
Nhưng mà, kẻ cầm đầu Quách Đạm vốn là một đồng sinh, không cần nghi ngờ, hắn đương nhiên là rất căm hận tiến sĩ, lòng ghen tị này mọi người đều có, hắn làm sao lại suy nghĩ vì những tiến sĩ này, hắn ước gì thiên hạ người đọc sách đều thi không đậu tú tài, dưới lá cờ đại nghĩa này cất giấu một trái tim xấu xí, đó chính là trái tim của chủ nghĩa tư bản.
"Trạng nguyên cùng rượu?"
Chu Phong cầm một bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ, một chút văn chương cũng không nhìn chỉ nhìn chằm chằm một phần tên là "Trạng nguyên cùng rượu", nhìn tới nhìn lui nhiều lần, vừa nhìn, còn vừa thì thầm: ". . . Trước đắng sau ngọt, chính là trạng nguyên hồng. Trạng nguyên hồng! Trạng nguyên hồng! Chiêu này thật đúng là cao minh nha! Vậy mà đánh chủ ý lên đầu trạng nguyên, ta đến cùng vẫn là đánh giá thấp Khấu gia thiên kim a."
Nói xong, hắn quả quyết đứng dậy, nói với chưởng quỹ: "Đi, đi Khấu gia nha hành."
Chưởng quỹ sững sờ, nói: "Lão gia vì sao vội vã đi Khấu gia nha hành?"
Chu Phong nói: "Ta muốn hợp tác với bọn họ."
Chưởng quỹ kinh ngạc nói: "Lão gia không phải nói còn muốn chờ một chút a?"
"Còn chờ cái gì, lúc này Liễu gia đã triệt để thua rồi, sớm biết như thế. . . Ai. . . Ta lại bỏ lỡ cơ hội tốt rồi."
Trong lòng Chu Phong bây giờ càng nhiều hơn chính là hối hận, trong khoản giao dịch của Trần lâu cách đây không lâu, hắn đã ăn phải một hồi giáo huấn, lúc ấy còn nghĩ sau này phải hợp tác nhiều với Khấu gia, không ngờ lúc này lại phạm phải cùng một sai lầm.
Thật sự là xấu hổ nha!
. . . . .
Khấu gia nha hành.
"Nữ hiền chất không có trong nha hành sao?"
Chu Phong kinh ngạc nói.
Khấu Nghĩa gật đầu nói: “Đại tiểu thư hôm qua đi Đông Giao thăm hỏi lão gia, đến nay còn chưa về."
Chu Phong nhíu mày, lại hỏi: "Vậy không biết khi nào nữ hiền chất trở về?"
Khấu Nghĩa lắc lắc đầu nói: "Đại tiểu thư không có dặn dò, ta cũng không rõ ràng."
Chu Phong gật đầu thở dài, nói: "Nếu nữ hiền chất trở về, liền nói ta từng tới tìm nàng."
“Đến lúc đó ta nhất định sẽ chuyển cáo."
"Chu mỗ trước hết cáo từ." Chu Phong miễn cưỡng tỏ vẻ mỉm cười, chắp tay một cái, sau đó liền quay người rời đi.
Chưởng quỹ nhỏ giọng nói: "Lão gia, hôm qua Khấu đại tiểu thư rõ ràng ở bên trong nha hành, không hề đi vấn an Khấu Thủ Tín a."
Chu Phong cười khổ nói: "Nàng đây là cố ý cho ta ăn bế môn canh, ai. . . Vẫn là cổ nhân nói đúng, thà đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội nữ nhân a."
Bên kia Khấu Nghĩa sau khi về đến phòng làm việc của Khấu Ngâm Sa, hướng người ngồi ở bên trong nói: "Đại tiểu thư, Chu Phong đã trở về."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu.
Khấu Nghĩa nói: "Ta thấy lúc này Chu Phong rất sốt ruột, chúng ta thật không có ý định hợp tác cùng hắn sao?"
Khấu Ngâm Sa hơi trầm mặc, nói: "Vậy cũng không phải, chỉ là bây giờ đến phiên chúng ta ra điều kiện, có thể ta còn chưa nghĩ kỹ nên đàm luận điều kiện này như thế nào."
Chuyện này đến quá đột ngột, nàng không có chuẩn bị chút nào.
Khấu Nghĩa nghi ngờ liếc nhìn Khấu Ngâm Sa, hỏi: "Đại tiểu thư, tình thế bây giờ rất có lợi đối với chúng ta, vì sao ngài giống như tuyệt đối không vui vẻ."
Khấu Ngâm Sa sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ta chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
"Vâng."
Đợi sau khi Khấu Nghĩa ra ngoài, Khấu Ngâm Sa cầm lấy cuốn « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » đặt trên bàn, trên gương mặt lạnh lùng và cao ngạo của nàng lộ ra một loại vẻ mặt chưa từng xuất hiện trước đây có lẽ là nhụt chí hoặc là thất bại, nói: "Xem ra không quản là tính sổ sách, hay là buôn bán, ta đều kém xa hắn."
Việc đã đến nước này, nàng rất chắc chắn Quách Đạm chính là vị cao nhân kia.
Nàng vốn muốn mượn việc này đặt bẫy dụ Quách Đạm ra chiêu, nhưng cuối cùng nàng vẫn không giữ được bình tĩnh, đồng thời còn chất vấn suy đoán lúc trước của chính mình. Mà hiện tại lại giống như lần trước, tại thời khắc khẩn yếu nhất, Quách Đạm lại dựa vào sức một mình ngăn cơn sóng dữ, nháy mắt cải biến toàn bộ thế cục khiến Khấu gia trở thành bên thắng lớn nhất.
Điều làm nàng càng thêm chán nản là Quách Đạm ngay dưới mí mắt của nàng chơi một chiêu đẩu chuyển tinh di*, nhưng nàng hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ chứng cớ gì chứng minh Quách Đạm là người thôi động hết thảy.
Chuyện này chỉ có thể giải thích rằng sự chênh lệch của hai người là quá lớn, nàng thậm chí còn không nhìn thấy bóng lưng của đối phương.
Bỗng nhiên, Khấu Ngâm Sa có chút nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói: "Thế nhưng Quách Đạm ngươi đã có bản sự lớn như thế, vì sao lại muốn trộn lẫn trong Khấu gia làm một tên ở rể, đồng thời còn một mực giả ngây giả dại, ngươi đến tột cùng có mục đích gì không thể cho ai biết?"
. . .
Liễu gia.
Liễu Tông Thành đem bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ nhẹ nhàng khép lại, ha ha cười vài tiếng, sau đó nhắm mắt thở dài, "Lão phu thua, thua tâm phục khẩu phục."
Hắn tung hoành giới kinh doanh mấy chục năm, không phải chưa từng thua qua, nhưng cho đến bây giờ chưa bao giờ nhận thua dứt khoát như thế, hiên tại hắn thậm chí chẳng muốn nghĩ kế sách ứng đối.
Thế nhưng nhìn thế cục trước mắt mà nói thắng bại còn hơi sớm, bởi vì bây giờ chuyện gì cũng chưa có phát sinh, chỉ có một phần ngắn được giấu trong thiên văn chương kia mà thôi, tất cả mọi người vẫn còn đang thảo luận vào tình huống của những thí sinh đến kinh thành đi thi, vẫn còn đang suy tư về những tâm đắc và kinh nghiệm của trạng nguyên, cho dù có người nhìn qua « trạng nguyên cùng rượu », cũng chỉ chú ý trạng nguyên, có rất ít người chú ý đến rượu.
Nhưng mấy người Chu Phong cũng đều biết, mọi người cuối cùng vẫn sẽ chú ý đến nó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, trong thiên văn chương kia đều đã đem rượu này mệnh danh là "Trạng nguyên hồng", đây chính là được trạng nguyên công nhận, Đường Văn Hiến trong lúc vô hình đã trở thành người phát ngôn cho loại rượu này, đến lúc đó, phàm là người muốn khảo thi trạng nguyên, nếu không uống mấy chén trạng nguyên hồng, trong lòng có thể không yên a.
Hiện tại ván đã đóng thuyền, Liễu Tông Thành tự biết khó có thể vãn hồi thế cục thất bại, hắn lợi hại hơn nữa cũng không thể bỏ hai chữ trạng nguyên này xuống.
Hơn nữa, bọn hắn cũng đều biết đối phương còn chưa bắt đầu phát lực, đây chỉ là một đoạn nhạc dạo mà thôi, đến lúc đó nhất định sẽ còn có một đợt tuyên truyền càng thêm hung ác.
Chuyện này đã không có cách nào ngăn cản.
Trụ sở Tam Kiếm Khách.
"Vì sao bây giờ không cởi quần áo? Những họa kỹ lần trước không phải đều cởi hết chỉ còn lại một kiện lụa mỏng thôi sao, vì cái gì Liên Nguyệt các nàng lại mặc nhiều như vậy? Có phải tính sai ở đâu hay không? Ai u, Chu công tử, cô nương nhà ta đều là người thông tình đạt lý, các nàng đều tin tưởng nhân phẩm của Chu công tử, tuyệt đối sẽ không cố ý chiếm tiện nghi của các nàng, công tử để các nàng cởi hết là được rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Chỉ thấy Hoa Hoa tỷ đứng trước sàn gỗ trên nhảy dưới tránh khoa tay múa chân.
Thì ra đây là lần đầu tiên nàng dẫn Xuân Mãn lâu ca kỹ tới đây làm họa kỹ, nhưng điều làm nàng phi thường buồn bực là lúc này vậy mà lại không cởi, nàng mở thanh lâu nếu không cởi thì đâu còn ý tứ gì.
Chỉ nghe Chu Lập Chi nhẹ nhàng phân phó nói: "Ném nàng ra ngoài."
"Vâng."
Mấy hạ nhân lập tức tiến lên nâng Hoa Hoa tỷ ra bên ngoài rồi quăng xuống.
"Ai u!"
Hoa Hoa tỷ lảo đảo mấy bước rồi đặt mông ngồi dưới đất, chưa kịp lấy lại tinh thần thì chợt thấy một đôi giày vải đi tới trước mắt, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng lên kích động nói: "Quách công tử, ngươi tới đúng lúc lắm, vì cái gì lúc này lại không cởi?"
Lại là một nữ nhân muốn tiền không muốn mạng. Quách Đạm nói: "Đây còn không phải là vì trách nhiệm của chúng ta đối với Xuân Mãn lâu sao, dù sao các ngươi cũng cho tiền."
Hoa Hoa tỷ càng khó hiểu nói: "Ta cho ngươi tiền chính là để ngươi cởi a!"
Quách Đạm hai tay che ngực, hoảng sợ nói: "Hoa Hoa tỷ, tỷ muốn làm gì? Ta chỉ bán nghệ không bán thân."
Hoa Hoa tỷ sửng sốt một chút, nói: "Ai u, ý ta không phải là để ngươi cởi, ý ta là để các cô nương nhà ta cởi."
"Thì ra là thế, làm ta sợ muốn chết." Quách Đạm vỗ ngực một cái, lại nghiêm mặt nói: "Lần thứ nhất cởi, đó là bởi vì những họa kỹ kia đều là người của Tam Kiếm Khách, các nàng cũng không phải ca kỹ, không cần tiếp khách, vì vậy lúc ấy chúng ta truy cầu chỉ là nghệ thuật. Nhưng Xuân Mãn lâu hợp tác với Tam Kiếm Khách không chỉ là để truy cầu nghệ thuật, mà càng nhiều hơn là tiền tài, là khách hàng. Hoa Hoa tỷ không ngại thử nghĩ một chút xem, nếu như trong tranh liền cởi hết, các công tử ca kia xem tranh sau đó đi Xuân Mãn lâu, vạn nhất cảm thấy chân thân còn không đẹp bằng trong tranh, vậy chắc chắn sẽ cảm thấy rất thất vọng. Nhưng nếu như trong tranh không cởi, thử hỏi ai không muốn cởi ra nhìn một chút, sức hấp dẫn này ngược lại sẽ càng lớn, không có được mới là tốt nhất, đến lúc đó các công tử ca nhất định sẽ bóp nát Xuân Mãn lâu của các ngươi a."
Hoa Hoa tỷ nghe xong con mắt loạn chuyển, cười khanh khách nói: "Ta hiểu được, ta hiểu được. Khanh khách. . . Vẫn là Khấu gia nha hành cân nhắc chu toàn."
Quách Đạm nói: "Nha hành chúng ta là vô cùng chuyên nghiệp, Hoa Hoa tỷ cứ yên tâm, tiền của tỷ sẽ không lãng phí đâu."
"Đúng đúng đúng, kỳ thật ta vẫn luôn rất yên tâm, đây chẳng qua là. . . Hiểu lầm, hiểu lầm." Hoa Hoa tỷ mừng rỡ miệng đều không khép lại được.
Quách Đạm mỉm cười, lại đi lên phía trước, đứng bên ngoài bình phong quan sát, những họa kỹ của Tam Kiếm Khách lúc trước giờ đã biến thành đạo sư, hướng dẫn những họa kỹ mới kia tạo dáng như thế nào, bên trong tất cả đều được tiến hành một cách có trật tự, ngoại trừ Từ Kế Vinh là không thấy bóng dáng đâu, thế là hướng một hạ nhân hỏi: "Tiểu Bá gia đâu?"
Hạ nhân kia đáp: "Tiểu Bá gia ở hậu viện."
Quách Đạm gật gật đầu, lại quan sát một hồi, sau đó mới đi hậu viện.
Quách Đạm đi vào một gian phòng ở hậu viện thấy Từ Kế Vinh đang khoanh chân ngồi trước một chiếc bàn thấp trên giường, bên người có hai ca kỹ, một người bưng trà dâng nước, một cầm cây cây quạt mát cho hắn, đối diện Từ Kế Vinh còn ngồi ba người, một người đang hỏi, còn hai người ở phía sau đang cầm bút viết cái gì đó. Liền hỏi: "Tiểu Bá gia đang làm gì vậy?"
"Đạm Đạm, ngươi tới đúng lúc, ta đang tiếp nhận phỏng vấn a." Từ Kế Vinh nhìn thấy Quách Đạm tới, vội vàng từ trên giường nhảy xuống.
"Tiếp nhận phỏng vấn?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Ai muốn phỏng vấn tiểu Bá gia?"
"Đương nhiên là bản tiểu gia!"
"Chính mình phỏng vấn chính mình?"
"Đúng thế!" Từ Kế Vinh gật gật đầu, dường như sợ Quách Đạm phản đối, lại kích động nói: "Không phải ngươi nói a, bây giờ chúng ta cần không phải là tiền, mà là danh khí, chỉ cần có danh khí, thì bao nhiêu tiền cũng có, hì hì, ta cũng muốn nổi danh làm một danh sĩ."
Danh sĩ? Tiểu tử này thật đúng là. . . Hình như còn rất khá. Quách Đạm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Ta cảm thấy ý tưởng này tiểu Bá gia đúng là rất tốt, hiện tại Tam Kiếm Khách mặc dù nổi tiếng bên ngoài, nhưng mọi người vẫn còn chưa hiểu rõ về Tam Kiếm Khách, chuẩn bị một phần phỏng vấn của tiểu Bá gia đối với sự phát triển của Tam Kiếm Khách cũng là chuyện tốt. Tiểu Bá gia, nhìn không ra ngươi rất có đầu óc kinh doanh nha."
"Thật sao? Ha ha!" Từ Kế Vinh đắc ý cười lên ha hả, cười một hồi lâu, hắn lại kích động khoa tay múa chân nói: "Đạm Đạm, ta luôn biết ngươi sẽ ủng hộ ta, ngươi biết không, trước đó Mưu Mưu còn một mực khuyên ta không nên làm những việc này, hắn chỉ biết đánh bạc, làm sao biết tầm quan trọng của danh khí a."
"Đúng thế, đúng quá." Quách Đạm cười gật gật đầu, lại hỏi: "Để ta nhìn một chút ngươi nói chuyện gì?"
Từ Kế Vinh lập tức đưa bản thảo phỏng vấn cho Quách Đạm.
Quách Đạm nhận lấy, vừa nhìn, vừa nhẹ giọng thì thầm: "Lần đầu tiên của bản tiểu Bá gia là đến Hàm Ngọc lâu, lúc đó bản tiểu Bá gia vẫn chưa tới mười bốn tuổi, bất quá bản tiểu Bá gia tuyệt đối không sợ hãi, lần đầu tiên liền gọi bốn ca kỹ. . . Tên gọi là gì nha? Ta đây không nhớ rõ. . . ."
Đoạn mở đầu này dọa Quách Đạm chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, toàn thân phát run, vội vã cuống cuồng nói: "Tiểu Bá gia, bản này sẽ không phải là kỳ phỏng vấn thứ hai a?"
Từ Kế Vinh lắc lắc đầu nói: "Đây là kỳ thứ nhất, ta vừa mới phỏng vấn một hồi thôi."
Quách Đạm không khỏi thở dài một hơi, suýt chút nữa thôi, suýt chút nữa là phí công nhọc sức, lật thuyền trong mương, thật là nguy hiểm a!
Từ Kế Vinh hỏi: "Đạm Đạm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Quách Đạm ừ một tiếng thật dài rồi nói: "Ta cảm thấy. . . Ân, Lưu công tử là đúng." Trong lòng lại mắng to, tiểu tử ngươi dứt khoát đổi tên thành Từ Cống Ngầm là được rồi, chiếc hàng không mẫu hạm này của lão tử suýt chút nữa chuẩn bị cho ngươi lật chìm.
(*) Đẩu Chuyển Tinh Di là tuyệt kỹ tổ truyền của nhà Mộ Dung Cô Tô trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.
Bộ võ học này nổi tiếng với việc vận chuyển nội lực, mượn lực đánh lực. Giống như câu nói của Mộ Dung Gia: Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân (Ý là, anh dùng cách gì đối phó tôi thì tôi sẽ dùng lại cách đó để đối phó với anh). Bất luận đối phương ra loại nào công phu, binh khí, ám khí nào, đều có thể đem lực đạo dời đi, phản kích đến đối phương tự thân. Cái đáng sợ của nó nằm ở chỗ, đối thủ càng tung ra chiêu thức hùng mạnh ra sao thì Đẩu Chuyển Tinh Di lại càng có đất dụng võ.