Chương 90: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Bốc đồng cô gia

Phiên bản dịch 14526 chữ

Hôm sau.

"Phu nhân, hôm nay bàn giao việc gì?"

"Nhàm chán!"

Khấu Ngâm Sa cho Quách Đạm một ánh mắt khinh bỉ.

"Phu nhân nói có lý, công việc này thật là cực kỳ nhàm chán." Quách Đạm tán đồng sâu sắc gật đầu nói.

Khấu Ngâm Sa thản nhiên nói: "Ta là nói ngươi nhàm chán."

Nàng làm sao không biết Quách Đạm đánh cái chủ ý gì, chỉ là thay đổi phương pháp để nàng tiếp tục chủ trì Nha hành, với năng lực của hắn, có bàn giao hay không kỳ thật cũng không quan trọng.

Quách Đạm thở dài: "Là công việc biến ta trở nên nhàm chán, thật ra ngoài công việc ta vẫn rất đáng yêu."

Đáng yêu? Khuôn mặt đáng ghét còn tạm được. Khấu Ngâm Sa khinh bỉ liếc mắt nhìn Quách Đạm, đột nhiên liếc đến sổ sách đặt trên bàn, giống như nhớ tới cái gì, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: "Hôm nay bàn giao trương mục, chỉ là ta nghĩ với năng lực của phu quân, liếc mắt một cái liền có thể rõ ràng."

"Ta thật sự không có lợi hại như vậy, chí ít cũng phải liếc hai ba cái." Quách Đạm thẳng lắc đầu nói.

Sự giả tạo này cũng quá . . . Quá thành thật đi.

Khấu Ngâm Sa không thể không phục, hỏi: "Không biết phu quân có diệu pháp gì có thể tính toán nhanh như vậy ?"

Quách Đạm cười nói: "Nàng muốn học sao? Ta dạy cho nàng a!"

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm sững sờ nói: "Phu nhân không muốn học sao?"

"Không. . . ." Khấu Ngâm Sa hơi có vẻ xấu hổ, nàng chỉ là không ngờ Quách Đạm sẽ khẳng khái như thế, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút."

Nàng đối với việc này thật sự là không cách nào lý giải, nó thậm chí đều đã vượt quá phạm vi hiểu biết của nàng đối với thiên tài, bởi vì người thông minh đến đâu, cũng không có khả năng tính toán nhanh hơn Quách Đạm.

"Nào, nào, nào để ta dạy cho nàng."

Quách Đạm tranh thủ thời gian chuyển một cái ghế đến ngồi sát bên người Khấu Ngâm Sa, mừng thầm trong lòng, rốt cục tiến vào kịch bản văn phòng.

Thân thể Khấu Ngâm Sa vô ý thức lệch sang một bên, cảnh giác nhìn xem Quách Đạm nói: "Cần thiết phải ngồi gần như vậy sao?"

"Cần thiết nha." Quách Đạm lại càng ngồi sát vào rồi nói: "Đây chính là cơ mật, không thể để người khác nghe thấy, nàng dịch qua đây một chút, ta muốn nhỏ giọng nói cho nàng."

Khấu Ngâm Sa vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, có chút ngồi thẳng người, nhẹ nhàng sát bên Quách Đạm.

Quách Đạm cũng không có một tấc lại muốn tiến một thước, kịch bản văn phòng nhất định chầm chậm dần dần, ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra phương pháp ký sổ được sử dụng hiện tại, chẳng những đơn giản, hơn nữa không có tác dụng quá lớn, bởi vì loại phương pháp ký sổ này, không thể phản ánh được chân tướng của mỗi một bút toán, nói cách khác không thể phản ánh chính xác tình trạng tài chính của nha hành, đồng thời lại rất dễ dàng phạm sai lầm. Nàng phải nhớ kỹ một câu, có nợ tất có vay, vay nợ nhất định bằng nhau."

Khấu Ngâm Sa ngưng lông mày nhỏ giọng thì thầm: "Có nợ tất có vay, vay nợ nhất định bằng nhau?"

Quách Đạm gật đầu nói: "Không sai. Trong câu này là rất có càn khôn, nợ không nhất định là gia tăng, mà vay cũng không nhất định là giảm bớt. . . . Nàng tạm thời có lẽ không thể nào hiểu được, nhưng không sao, nàng cứ ghi nhớ câu này trước, đợi lát nữa ta dạy cho nàng, nàng liền có thể lĩnh ngộ."

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu.

Quách Đạm lập tức giảng giải cho Khấu Ngâm Sa về phương pháp ký sổ kép.

Thân là người cuồng công việc Khấu Ngâm Sa đối với phương pháp ký sổ mới này vô cùng mê mẩn, tập trung nghe Quách Đạm nói đến mức hồn nhiên không biết, tay phải của Quách Đạm đã nhẹ nhàng ôm vòng eo tinh tế yếu đuối không xương của nàng.

Khấu Ngâm Sa dù sao cũng hết sức quen thuộc với trương mục, mặc dù trong lúc nhất thời, nàng không thể lý giải một cách thấu triệt, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được chỗ tinh diệu của phương pháp ký sổ kép, không khỏi dò hỏi: "Đây cũng là do người Phất Lãng Cơ dạy a?"

Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói: "Đúng thế."

Khấu Ngâm Sa có chút nhíu mày, nói: "Thật không ngờ người Phất Lãng Cơ lại lợi hại như thế, sau này nếu có cơ hội buôn bán với họ thì phải cẩn thận một chút."

Quách Đạm cau mày nói: "Chúng ta còn có thể buôn bán với người Phất Lãng Cơ sao?"

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Những năm gần đây càng ngày càng nhiều người Phất Lãng Cơ đến Đại Minh mua số lượng lớn đồ sứ, tơ lụa, lá trà, và các hàng hoá khác, mặc dù đối tượng giao dịch của người Phất Lãng Cơ phần lớn đều là những đại địa chủ ở Giang Nam, nhưng những đại địa chủ này không phải đều biết buôn bán, nên bọn hắn thường thuê nha hành đến xử lý giúp, mặt ngoài chủ yếu là thuê quan nha, nhưng bí mật vẫn có rất nhiều tư nha xử lí giao dịch với người Phất Lãng Cơ."

Quách Đạm nghe xong nặng lông mày không nói, nghĩ thầm, người Phất Lãng Cơ bây giờ chính là người Tây Ban Nha hoặc là người Bồ Đào Nha, hiện tại cũng hẳn đang bước vào thời đại Đại hàng hải, số lượng lớn thương phẩm, tiền tệ bắt đầu qua lại giữa các lục địa, ân, thời gian này thị trường toàn cầu sắp được sinh ra ngược lại là có chút hấp dẫn . . . Chẳng qua thời kì này cũng không có bất kì quy tắc mậu dịch gì, mọi người đều bằng thuyền kiên pháo lợi để nói chuyện, nếu không có quốc gia ở phía sau ủng hộ, ta một người cũng không hố được bọn hắn quá nhiều tiền, làm không cẩn thận còn phải bồi cái mạng nhỏ của mình vào đó, vẫn là quên đi.

Khấu Ngâm Sa thấy Quách Đạm đột nhiên trầm tư không nói, trong nội tâm hiếu kì, nàng đang định hỏi thăm Quách Đạm thì đột nhiên phát giác bên hông có một bàn tay, lập tức đứng dậy, hờn nói: "Tay của ngươi. . . ."

Quách Đạm phản ứng cũng cực nhanh, mặt không đổi sắc nói: "A, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta vừa rồi thấy nàng suy nghĩ quá mức tập trung, sợ nàng té ngã, cho nên có lòng tốt muốn đỡ nàng mà thôi, nàng sẽ không cho là ta cố ý chiếm tiện nghi a?"

Té ngã? Đây là cái lý do quỷ gì.

Khấu Ngâm Sa căm tức nhìn Quách Đạm, khóe miệng có chút co quắp.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, "Đại tiểu thư, cô gia."

Là thanh âm của Khấu Nghĩa.

Khấu Ngâm Sa nói: "Vào đi."

Khấu Nghĩa đi vào, thi lễ, nói: "Đại tiểu thư, cô gia, thành đông tơ lụa trang Tần viên ngoại cầu kiến."

"Xin. . . ."

Khấu Ngâm Sa vừa mới nói ra, đột nhiên phản ứng lại, lúng túng nhìn về phía Quách Đạm.

Quách Đạm cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có thể không mời hay không? . . . . . Xem ra là không thể." Nói xong, Quách Đạm hướng phía Khấu Nghĩa nói: "Mời mời mời."

Tần viên ngoại đi vào, cũng giống như Chu Phong hôm qua, ánh mắt khóa chặt trên người Quách Đạm, cười ha hả nói: "Hiền chất, nữ hiền chất, mạo muội bái phỏng, không có quấy rầy hai người chứ."

"Đương nhiên quấy rầy." Quách Đạm nhỏ giọng thầm thì.

Khấu Ngâm Sa sợ Tần viên ngoại nghe thấy, lập tức tranh thủ thời gian đứng dậy, nói: "Không có, không có, viên ngoại mời ngồi."

Tần viên ngoại ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn Quách Đạm, trong mắt lộ ra một tia hoang mang, hắn rõ ràng nhận được tin tức, nói bây giờ Quách Đạm đang chủ trì nha hành, không ngờ rằng Khấu Ngâm Sa cũng ở đây, nhất thời cũng không rõ ràng.

Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ, liền phản ứng lại, bận bịu giải thích nói: "Viên ngoại có lẽ còn chưa biết, từ bây giờ phu quân của ta sẽ chủ trì nha hành, ta đang cùng phu quân đang bàn giao công việc."

"Thì ra là thế."

Tần viên ngoại gật đầu, lại hướng Quách Đạm mỉm cười nói: "Hiền chất, ta hôm nay tới là muốn ủy thác Khấu gia nha hành, giúp ta quản lý mua bán của tơ lụa trang."

Sớm biết là tình huống này, liền không mời ngươi vào, các ngươi chê ta còn chưa đủ phiền a? Quách Đạm uyển chuyển nói: "Thật sự là thật có lỗi, nha hành bây giờ công việc quá nhiều. . . Ai u, phu nhân, nàng vì sao giẫm ta. . . . . ?"

Khấu Ngâm Sa không ngờ Quách Đạm sẽ nói ra, đỏ mặt, thấp giọng nói: "Thật có lỗi, ta nhất thời không chú ý. Phu quân có cần suy nghĩ kỹ càng không?"

Khấu Nghĩa đang chuẩn bị ra ngoài, nghe được câu nói này của Quách Đạm cũng lập tức dừng lại, mang theo một tia sợ hãi nhìn Quách Đạm, cô gia xem ra vẫn như trước kia, cũng đâu giống ẩn tàng cao thủ cái gì a!

Quách Đạm giả vờ ngây ngốc nói: "Ta cân nhắc cực kỳ rõ ràng nha, chúng ta bây giờ thật sự bề bộn nhiều việc, căn bản không có thời gian, nên cũng đừng làm trễ nải việc mua bán của Tần viên ngoại."

Xong!

Khấu Ngâm Sa hận không thể khâu miệng người này lại, vô cùng xấu hổ liếc nhìn Tần viên ngoại.

Tần viên ngoại là đại phú thương nổi danh ở khinh thành, hơn nữa tơ lụa lại là thương phẩm giao dịch số lượng lớn ở các nơi, đây chính là bánh trái thơm ngon trong mắt các nha hành, dĩ vãng hắn tới đây, trên dưới cò mồi hận không thể cúng bái hắn, nào có đạo lý đuổi ra ngoài.

Nào biết Tần viên ngoại không thèm để ý chút nào, ha ha cười nói: "Không sao, không sao, nếu hiền chất tạm thời không rảnh, vậy ngày khác ta trở lại."

Quách Đạm tranh thủ thời gian gật đầu nói: "Đa tạ viên ngoại thông cảm, viên ngoại đi thong thả."

Thần Thần vừa mới bưng trà tiến vào, nghe được câu này, lập tức ngẩn người.

"Được, ta trước hết cáo từ."

Tần viên ngoại đứng dậy, nhìn ly trà trong tay Thần Thần, mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.

Khấu Ngâm Sa vội nói: "Khấu Nghĩa, ngươi mau tiễn viên ngoại."

"Nha. vâng."

Khấu Nghĩa lập tức phản ứng lại, vội vàng theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền hướng Tần viên ngoại nói: "Viên ngoại thông cảm nhiều hơn, cô gia nhà ta vừa mới chủ trì nha hành được mấy ngày, còn chưa biết cách buôn bán."

Tần viên ngoại lại ha ha cười hai tiếng: "Cô gia nhà ngươi nếu không biết buôn bán, vậy chỉ sợ toàn bộ kinh thành cũng không tìm ra người thứ hai biết buôn bán, không sao, không sao, chờ cô gia nhà ngươi có thời gian rảnh, ta lại đến là được."

Những đại phú thương như bọn hắn, khứu giác đương nhiên rất nhạy cảm, gần đây Khấu gia nha hành ở kinh thành huyên náo làm dư luận xôn xao, hầu như tất cả chuyện phát sinh trên thị trường đều có quan hệ với Khấu gia, bọn hắn với tư cách là kinh thành đại phú thương có thể không chú ý sao, hơn nữa trước đó bởi vì Tam Kiếm Khách còn hợp tác với nhau, vì vậy bọn hắn cũng đang suy nghĩ vì nguyên nhân gì khiến Khấu gia trong thời gian ngắn như vậy phát sinh biến hóa?

Mặc dù trước kia Khấu gia nha hành cũng coi là có chút danh tiếng, ở kinh thành chỉ đứng sau Liễu gia, nhưng cả hai chênh lệch rất lớn, Khấu gia căn bản không thể phát ra năng lượng lớn như vậy.

Việc này sau khi nghe ngóng rồi chải chuốt lại một phen thì chỉ có một khả năng chính là Quách Đạm.

Lại thêm, hôm qua Quách Đạm vừa mới chủ trì nha hành không đến hai ngày, Trần Phương Viên, Chu Phong lần lượt tới cửa, đây không có khả năng là một sự trùng hợp.

Cùng Khấu Nghĩa trò chuyện hai câu, Tần viên ngoại liền rời đi.

Mà Khấu Nghĩa lại còn chưa phản ứng lại, ngây như phỗng đứng trước cổng nha hành.

Đường đường Tần viên ngoại, vậy mà chiều theo cô gia chúng ta.

Một cò mồi lặng lẽ đến bên cạnh Khấu Nghĩa, nhỏ giọng hỏi: "Đại quản gia, Tần viên ngoại không phải đến để đàm luận mua bán sao? Tại sao lại đi nhanh như vậy, chẳng lẽ cô gia lại làm ra chuyện xấu gì?"

Bọn hắn đều vẫn chưa biết gì.

Khấu Nghĩa nao nao, mờ mịt nói: "Ta cũng không biết."

Đột nhiên nghe có người gọi: "Khấu quản gia."

Khấu Nghĩa nghiêng đầu nhìn qua thì thấy một nam nhân trung niên bụng phệ đi tới, hắn vội vàng hành lễ nói: "Khấu Nghĩa gặp qua Thái viên ngoại."

Thái viên ngoại cười gật gật đầu, nói: "Cô gia nhà ngươi có trong nha hành không?"

Lại là cô gia?

. . .

"Ngươi cố tình."

Tần viên ngoại vừa đi, Khấu Ngâm Sa liền chất vấn Quách Đạm.

"Ta đương nhiên là cố tình." Quách Đạm rất thẳng thắn, lại nói: "Phu nhân, nha hành bây giờ đã tiếp không ít công việc, tiền kiếm được đã đủ, không cần thiết phải khiến chính mình mệt mỏi như thế."

Khấu Ngâm Sa nói: "Chúng ta là thương nhân, há có đạo lý có tiền không kiếm."

Quách Đạm nghe được lời này, không hiểu sao lại cười một tiếng.

Khấu Ngâm Sa sững sờ nói: "Ngươi cười chuyện gì?"

"Không có, không có."

Quách Đạm khoát khoát tay: "Câu nói này của phu nhân làm ta nhớ đến một người, a, phu nhân đừng hiểu lầm, là nam nhân, "

"Ta mới không hiểu lầm." Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái.

Lúc này, ngoài cửa Khấu Nghĩa lại bẩm báo nói: "Đại tiểu thư, cô gia, thành đông cửa hàng đồ sứ Thái viên ngoại cầu kiến."

"Không rảnh."

Quách Đạm lúc này trả lời cực kì dứt khoát, mời đi vào, đợi chút nữa còn khó mời ra ngoài, trong lòng còn đang lầu bầu, có hết hay không.

"Chờ một chút!"

Khấu Ngâm Sa tranh thủ thời gian lên tiếng, lại hướng Quách Đạm nói: "Ngươi cũng biết Thái viên ngoại, chính là thương nhân buôn bán đồ sứ lớn nhất ở kinh thành."

Quách Đạm nói: "Vậy thì thế nào? Bây giờ ta cực kỳ bận bịu a."

"Ngươi bận bịu cái gì?"

"Bận bịu dạy phu nhân học phương pháp ký sổ mới a!"

". . . . ."

Khấu Ngâm Sa triệt để bó tay, chỉ vào Quách Đạm nói: "Ngươi đi ra ngoài trước."

Quách Đạm đại hỉ, gật đầu nói: "Được rồi, tốt."

Lời còn chưa dứt, hắn đã vội vàng từ cửa sau bỏ trốn mất dạng.

Khấu Ngâm Sa trong nội tâm dâng lên một trận bất đắc dĩ, nàng bây giờ dần dần tin tưởng nguyện vọng của Quách Đạm là khiến nàng nuôi hắn.

Một lát sau, Thái viên ngoại bước vào, ngay lập tức nhìn chung quanh một chút, không chờ Khấu Ngâm Sa mở miệng đã lên tiếng hỏi: "Quách phu nhân, bây giờ không phải phu quân của ngươi chủ trì Nha hành sao?"

Quách phu nhân? Khấu Ngâm Sa đối với cách xưng hô này rất lạ lẫm, trước kia mọi người đều kêu Khấu gia nữ tế nha, chẳng lẽ thế đạo thay đổi? Nói: "A, phu quân ta lâm thời có chút việc, vừa rồi đã ra cửa. Thái viên ngoại mời ngồi."

"Như vậy a!"

Thái viên ngoại do dự một chút, nói: "Vậy vẫn chờ phu quân của ngươi trở về, ta lại đến. Ta cáo từ trước."

Đây thật là một trận bạo kích một vạn điểm a.

Khấu Ngâm Sa chủ trì nha hành rất nhiều năm, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, suýt nữa không có ngất đi.

Kỳ thật không quản là Tần viên ngoại hay là Thái viên ngoại, bọn họ không phải thật sự nóng lòng muốn tìm nha hành giúp mình quản lý mua bán, bọn họ chỉ vừa ý những thủ đoạn kinh diễm kia của Quách Đạm, hi vọng có thể hợp tác với Quách Đạm làm mua bán của mình cố gắng tiến lên một bước, giống như Hưng An bá tửu trang, vì vậy, nếu như không đàm luận cùng Quách Đạm, vậy không cần phải nói gì cả.

Đương nhiên, bọn họ sẽ không quan tâm nhiều đến cảm xúc của Khấu Ngâm Sa, đầu tiên Khấu Ngâm Sa vẫn là một nữ nhân, địa vị của nữ nhân vốn đã thấp, thêm nữa, địa vị của nha thương so ra vẫn thấp hơn những đại phú thương như bọn họ.

Khấu Nghĩa sau khi tiễn Thái viên ngoại lại trở về phòng làm việc của Khấu Ngâm Sa, hắn đã có chút mơ hồ, hỏi: "Đại tiểu thư, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Khấu Ngâm Sa nhấc tay lên, nhẹ nhàng che trán, nhìn như đang thẹn thùng, giọng mang nức nở nói: "Ngươi vẫn là đi mời cô gia về đi."

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!