Trên Cửu Cung trận đài, ngay khi Diệp Huyền đạp vào Cửu Cung trận, chín con rối gỗ lập tức đồng thời thức tỉnh, chúng nó chậm rãi di chuyển vây Diệp Huyền lại.
Diệp Huyền mặt không biểu tình, nhưng trong mắt đầy sát ý, chính hắn cũng không nghĩ tới, chuyện lại phát triển tới mức này.
Rõ ràng là Thương Lê muốn nhắm vào hắn, nhưng liều mạng với đối phương? Chỗ này là Thương Mộc học viện, có một vạn hắn cũng không đấu lại đối phương!
Giờ khiêu chiến Cửu Cung trận, cũng là hắn bất đắc dĩ!
Bỏ qua tạp niệm trong đầu, Diệp Huyền nhìn qua bốn pía, chín con rối gỗ cầm mộc kiếm, không hề động, thế nhưng, đã cho hắn một cảm giác nguy cơ!
Diệp Huyền không dám khinh thường, toàn thế đề phòng.
Đúng lúc, một con rối gỗ trước mặt hắn đột nhiên xuất kiếm, một kiếm này trực chỉ trước ngực Diệp Huyền.
Khi thấy con rối gỗ đầu tiên xuất thủ, đám người xung quanh lập tức càng thêm ồn ào.
- Sao có thể!
Có người kinh hô:
- Tốc độ xuất kiếm của rối gỗ sao có thể nhanh như vậy… chẳng lẽ, chín con rối gỗ này đều là Kiếm tu?
- Chí tên Kiếm tu Ngự Khí cảnh… sợ là Lăng Không cảnh cũng không chịu nổi một kích a!
“…”
Thương Lê cũng có chút khiếp sợ, hắn sớm biết rối gỗ này không đơn giản, nhưng lại không nghĩ tới, rối gỗ lại là Kiếm tu. Dù sao, Cửu Cung trận này đã lâu không được kích hoạt!
Thoáng cái, Thương Lê lại nở nụ cười.
Rối gỗ này dù chỉ là Ngự Khí cảnh, nhưng nếu là Kiếm tu, như vậy đã không thể dùng cảnh giới đơn thuần để cân nhắc thực lực của bọn hắn. Chín vị Kiếm tu Ngự Khí cảnh, lại thêm trận pháp gia trì, đừng nói là trong Ngự Khí cảnh, mà là trong Lăng Không cảnh cũng có thể nói là tồn tại vô địch.
Trong số thế hệ trẻ Khương quốc, e cũng chỉ có tồn tại như An Quốc sĩ có thể thử một lần…
Còn Diệp Huyền?
Thương Lê nhìn Diệp Huyền, cười lạnh:
- Diệp Huyền, muốn gây náo động, muốn được dương danh? Cũng không xem lại bản thân có bao nhiêu năng lực!
Cửu Cung trận, khi rối gỗ thứ nhất xuất kiếm, cảm giác đầu tiên đem tới cho Diệp Huyền chính là: Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Thế nhưng, hắn lại hơi kinh ngạc, bởi một kiếm này rất nhanh, nhưng lại rất yếu.
Hắn cũng không biết vì sao lại thấy như vậy, nhưng đúng thực là rất yếu!
Cứ như vậy, trong ánh mắt của vô số người, chuôi kiếm gỗ này trực tiếp đâm vào trước ngực Diệp Huyền!
Diệp Huyền không tránh không né!
Đám người bên ngoài sửng sốt.
Thoáng qua, dưới ánh mắt kinh ngạc vô số người, chuôi kiếm gỗ rung lên kịch liệt, sau đó hóa thành một điểm sáng, chui vào cơ thể Diệp Huyền.
Gần như đồng thời, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn cũng phản ứng!
Mà bốn phía, tám con rối gỗ kia đã đồng thời tới trước mặt Diệp Huyền, tương tự, hắn đều không tránh!
Kiếm gỗ vừa tiếp xúc với hắn, lập tức biến mất vô tung vô ảnh!
Không chỉ đám người xung qunah, mà ngay cả Diệp Huyền cũng ngây dại: “Tiền bối? Chuyện này là thế nào? Là ngài xuất thủ sao?”
Yên lặng một chớp mắt, thanh âm nữ tử thần bí vang lên: “Thứ ngươi tu luyện là Vô Địch Kiếm Thể quyết, ngươi có thể thôn phệ vô số các kiếm yếu hơn Linh kiếm, rõ chưa?”
Diệp Huyền đang muốn hỏi thêm, đúng lúc này, Thương Lê đột nhiên gầm thét:
- Ngươi gian lận!
Diệp Huyền nhìn qua Thương Lê:
- Tới cắn ta đi!
- Ngươi!
Thương Lê gắt gao nhìn Diệp Huyền, giận tím mặt.
Nếu như không phải do Diệp Huyền đang trên đài, hắn đã sớm động thủ. Bởi Thương Mộc học viện có quy định, chỉ cần có người lên Cửu Cung trận, không cho phép bất cứ ai can thiệp, đặc biệt là Thương Mộc học viện, nói rắng ra, chính là do tổ sư Thương Mộc học viện sợ trưởng lão đạo sư của học viện làm việc thiên tư mà bỏ lỡ thiên tài chân chính!
Bởi vậy, dù là Thương Lê tức muốn nổ phổi, nhưng cũng không dám động thủ!
Cửu Cung trận, Diệp Huyền cũng không để ý tới thương lên, nhìn lướt qua rối rỗ bốn phía, thấy bọn chúng đều không động, hơi suy nghĩ một chút, liền nói:
- Bây giờ, có thể tính là phá trận rồi chứ?
- Phá trận?
Thương Lê cười lạnh:
- Ngươi dùng thủ đoạn giạn lận phá hủy trận pháp, cái này cũng gọi là phá trận? Ngươi…
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Thương Lê, ngắt lời:
- Gian lận? Ngươi có chứng cứ sao?
Thương Lê cả giận nói:
- Chứng cử? Một tên Khí Biến cảnh nho nhỏ, sao có thể nháy mắt phá hủy những kiếm gỗ kia? Ngươi còn nói không phải gian lận?
Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, thấp giọng thở dài:
- Xem ra ta hiểu vì sao bao năm nay không ai phá được Cửu Cung trận, hóa ra, phá trận được thì đều là gian lận, chậc chậc, thực sự thêm hiểu biết!
Xung quanh lập tức ồn ào.
Lúc này, một tên học viên Thương Mộc học viện đi tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá Diệp Huyền một hồi:
- Ngươi chỉ mới đạt tới Khí Biến cảnh, có năng lực gì phá Cửu Cung trận?
Diệp Huyền nhìn thẳng đối phương:
- Thế nhưng ta đã phá!
Người kia lắc đầu:
- Việc này tất có kỳ quái, như Thương Lê trưởng lão nói, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn gian lận.
Nghe vậy, đám học viên Thương Mộc học viện xung quanh đều gật đầu.
Bọn hắn đương nhiên không tin có người có thể phá Cửu Cung trận, hơn nữa còn phá đơn giản như thế. Bởi lúc trước khi gia nhập Thương Mộc học viện, căn bản không có cả một chút ý đồ với Cửu Cung trận này!
Cho dù là mấy tên thiên tài yêu nghiệt trong Thương Mộc học viện, lúc trước cũng không thể qua được Cửu Cung trận. Mà kẻ trước mắt này, dựa vào cái gì mà có thể qua?
Gian lận!
Cơ hồ, tất cả cùng nhất trí cho rằng Diệp Huyền gian lận!
Diệp Huyền nhìn qua rối gỗ bốn phía, rối gỗ đã bất đọng. Hơi trầm ngâm một chút, thầm nói: “Tiền bối, cái này tính là ta gian lận sao?”
“Ngươi có bị ngốc hay không?”
Nữ tử thần bí đột nhiên nói: “Dù ngươi chưa lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng đã đạt tới Kiếm Tâm Thông Minh, lại luyện Vô Địch Kiếm Thể quyết, lấy kiếm đúc thân, dù chưa đại thành, nhưng đã có chút thành tựu, đám rối gỗ này chỉ có thể tính là Kiếm tu cấp thấp, mặc dù có trận pháp, uy lực không tầm thường, nhưng ngươi là Đại Kiếm tu hàng thật giá thật, thậm chí nói là nửa bước Kiếm đạo Tông sư cũng không ngoa, thêm Vô Địch Kiếm Thể quyết, có thể thôn phệ kiếm, nếu chúng nó không phải Kiếm tu, có khi ngươi còn phải tốn sức một chút, nhưng nếu đã là Kiếm tu, từ bản chất ngươi đã khắc chế chúng nó.
Nghe vậy, Diệp Huyền cười khổ, sở dĩ hắn hỏi vậy, kỳ thực do hắn nghĩ quá đơn gian. Giờ nghe nữ tử thần bí nói, hắn lại thực sự hiểu ra.
Nghĩ tới đây, nhìn về phía Thương Lê, đang muốn nói, đúng lúc, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy người này, đám học viên Thương Mộc học viện bốn phía vội thi lễ:
- Bái kiến Lê Tu Phó Viện trưởng!
Cho dù là Thương Lê, cũng vội vàng thi lễ.
Phó Viện trưởng!
Trong Thương Mộc học viện, có cả thảy ba vị Phó Viện trưởng, mà cả ba người này, đều là nhân vật có thực quyền chân chính!
--------------
Phóng tác: xonevictory