Bởi vì hiện tại cho dù ôm nàng vào trong ngực, nàng vẫn trừng to mắt như cũ, toàn thân mềm nhũn, không nhúc nhích, giống như biến thành một pho tượng.
Chỉ có chuôi kiếm là còn nắm thật chặt trong tay.
Lần đầu tiên Lạc Thanh Chu thấy có người ngâm nước lại biến thành bộ dáng này, cũng lần đầu tiên gặp người sợ nước đến như vậy.
Mấu chốt là, thiếu nữ này ở trên bờ chính là nhất kiếm phong hầu, khiến cho người khác sợ hãi.
Loại tương phản cực hạn này, khiến hắn không khỏi cười trộm trong lòng.
- Xoạt!
Hắn không dám trì hoãn, ôm thiếu nữ trong ngực, nhanh chóng nổi lên mặt nước.
Lập tức, bơi đến bên cạnh thuyền nhỏ.
Bách Linh vội vàng đưa tay hỗ trợ, kéo thiếu nữ trong ngực hắn lên thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu cũng bò lên.
Lúc này, lại có mấy thuyền nhỏ vội vã chèo tới.
Đồng thời, mấy tên sai vặt biết bơi nhảy vào trong hồ, đang nhanh chóng bơi về phía này, chuẩn bị cứu người.
Tần Vi Mặc thấy có người rơi xuống nước, lại thấy hắn lập tức nhảy xuống cứu người, lo lắng xảy ra chuyện, lập tức để Châu nhi gọi người trên bờ tới.
Lúc này thấy hắn và Hạ Thiền đều an toàn lên thuyền, mới thở dài một hơi.
Châu nhi lập tức quay lại hướng những tên sai vặt bơi đến cứu viện thuyền nhỏ kia hô to:
- Người cứu lên rồi, không cần qua, đều trở về đi.
Những tên sai vặt bơi sắp tới thuyền nhỏ đành phải quay đầu lại bơi vào bờ.
Tần Vi Mặc nhíu lông mày, lo lắng hỏi:
- Tỷ phu, hai người không có sao chứ?
Lạc Thanh Chu toàn thân y phục ướt đẫm, không dám đứng đó, ngồi vào buồng nhỏ trên thuyền trả lời:
- Không sao đâu, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.
Hắn vặn nước trên y phục, ngẩng đầu nhìn về thiếu nữ lạnh lẽo ngồi bên cạnh.
Thiếu nữ vừa rồi còn bị dọa trừng to mắt toàn thân mềm nhũn lạnh lẽo, lúc này lại khôi phục dáng vẻ lãnh nhược băng sương.
Nàng không nhúc nhích ngồi đó, mái tóc lộn xộn, váy áo ướt đẫm, trong ngực ôm kiếm, vẫn là thanh kiếm lạnh lẽo, lãnh khốc khiếp người.
Lúc Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nàng cũng lạnh lùng nhìn lại.
Không có cảm tạ, chỉ có lạnh hơn.
Hẳn là bởi vì hắn thấy được khuyết điểm của nàng, hoặc là vừa rồi ôm nàng.
Lạc Thanh Chu nhìn một chút lại thu hồi ánh mắt, nhìn về chỗ khác.
- Nhị tiểu thư, thực sự có lỗi, quấy rầy mọi người ngắm trăng. Cô gia và Hạ Thiền đều bị ướt, chúng ta phải trở về, không thể cùng mọi người đi Thưởng Nguyệt lâu.
Bách Linh đứng ở đuôi thuyền, chống đỡ sào trúc, nhìn về phía thuyền nhỏ của Tần Vi Mặc, vẽ mặt tràn đầy áy náy nói.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Không sao, mau dẫn tỷ phu và Hạ Thiền trở về thay y phục đi, chúng ta tự đi được rồi.
Mạnh Vũ Lam và Tống Tử Hề nhìn thiếu niên trên thuyền y phục ướt đẫm, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.
Các nàng còn muốn thỉnh giáo thiếu niên này một ít thi từ.
Bách Linh nhìn hai khách quý một chút, chống đỡ sào trúc, quay đầu thuyền.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Tỷ phu, trở về mau thay y phục, tốt nhất tắm nước nóng, ngươi xương cốt yếu, cũng đừng ngã bệnh.
Lạc Thanh Chu nhìn bộ dạng nàng nhu nhược vì bệnh lâu kia, bộ dáng yếu đuối như một trận gió thổi qua sẽ ngã, trong lòng âm thầm buồn cười, chắp tay nói:
- Đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm, vậy chúng ta cáo từ trước.
Mạnh Vũ Lam lớn giọng nói:
- Lạc công tử, sau này có thời gian, chúng ta lại tới tìm ngươi chơi, ngươi cũng đừng từ chối nữa nha.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Được.
Tống Tử Hề giật giật môi, tựa hồ cũng nghĩ nói mấy câu, lại cảm thấy hôm nay lần đầu tiên gặp hắn, hắn không chỉ là nam tử, còn thành hôn rồi, nàng là thiếu nữ khuê các, chủ động nói chuyện, thực sự có chút không thích hợp, đành phải dùng ánh mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một chút, nghe được trong lòng nàng nói: “Vị Lạc công tử này quả thật rất tuấn mỹ, lại có tài hoa, đáng tiếc, xuất thân không tốt, lại ở rể...”
Ánh mắt Lạc Thanh Chu vừa nhìn về phía vị Mạnh cô nương phủ thành chủ kia, cũng nghe thấy trong lòng nàng nói: “Tỷ phu Vi Mặc nhìn cũng không tệ lắm, không chỉ lớn lên đẹp, còn có tài, mà đối hạ nhân cũng quan tâm như vậy, thấy hạ nhân rơi xuống nước, không chút do dự đã nhảy xuống cứu người... Đáng tiếc, cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, Đại Viêm đế quốc ta, võ giả mới là hữu dụng nhất...”
Ánh mắt Lạc Thanh Chu, vừa nhìn về phía Tần nhị tiểu thư nhu nhu nhược nhược.
Tần Vi Mặc cũng đang nhìn hắn.
Hai người mắt đối mắt, Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, ánh trăng phản chiếu vào mắt sáng ngời, ôn nhu như nước, nhu uyển động lòng người.
Lạc Thanh Chu cũng nghe thấy tiếng lòng của nàng:
“Tỷ phu nhảy vào trong hồ cứu Hạ Thiền, là bởi vì tỷ tỷ sao?”
Lạc Thanh Chu đang muốn nghe nhiều thêm vài câu, thuyền nhỏ đột nhiên vừa chuyển, Bách Linh thanh tú động lòng người ngăn chặn ánh mắt hắn, cười như không cười nhìn hắn nói:
- Cô gia, không nỡ sao?
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tròng mắt của nàng, đầu đột nhiên một trận nhói nhói.