Bách Linh đứng sau lưng hắn lại đột nhiên cười nói:
- Cô gia, vài ngày trước vị Tống cô nương kia lại tới trong phủ, còn chuyên môn để nha hoàn lén lén lút lút tới, chuẩn bị tìm cô gia đi chơi với nàng đấy. Bất quá trên đường bị ta đụng phải, ta giúp cô gia từ chối rồi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình.
- Cô gia biết chuyện này không?
Bách Linh hỏi.
Lạc Thanh Chu lắc đầu.
Trên mặt Bách Linh lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhíu mày nói:
- Nếu cô gia biết có đi chơi cùng Tống cô nương kia không?
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:
- Sẽ không.
- Sẽ không sao?
Bách Linh trừng mắt nhìn, cười nói:
- Thật ra coi như cô gia đi, cũng không có gì. Mặc dù cô gia ở rể đến Tần phủ chúng ta, nhưng chúng ta cũng sẽ không giống như những phủ đệ khác, hạn chế tự do của cô gia, tước đoạt khoái hoạt của cô gia. Tần phủ chúng ta giống như tiểu thư nhà ta, rất thông tình đạt lý, mà càng đặc biệt tha thứ cho cô gia.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu giật giật, nhìn nàng nói:
- Bách Linh cô nương có chuyện gì, mời nói thẳng.
Bách Linh hơi thu liễm nụ cười trên mặt, dừng một chút, nói:
- Cô gia, vậy ta nói, ngươi cũng đừng tức giận.
Lạc Thanh Chu không nói gì, chờ nàng nói tiếp.
Bách Linh đầu tiên khẽ thở dài một hơi, nhìn tiểu thư nhà mình một chút, sau đó nói khẽ:
- Cô gia, người cũng nhìn thấy, thân thể tiểu thư nhà ta không tốt lắm, thích yên tĩnh, thích ở một mình. Cho dù thành thân cùng cô gia, cũng thích như thế. Cho nên hi vọng cô gia về sau không nên miễn cưỡng tiểu thư làm bất cứ chuyện gì, cho tiểu thư tuyệt đối tự do. Nếu như một ngày nào đó...
Nói đến đây, mắt nàng sáng lên, nhìn thiếu niên trước mặt nói:
- Cô gia, ta nói là nếu như... Nếu như một ngày nào đó, tiểu thư đột nhiên mệt mỏi cuộc sống như vậy, không muốn ở cùng một chỗ với cô gia, hi vọng cô gia có thể hiểu cho, có thể để tiểu thư rời đi. Đương nhiên, cho dù là lúc kia, cô gia vẫn là người Tần phủ như cũ, có thể ở lại Tần phủ, đồng thời sẽ có được đền bù, mà có thể lấy vợ sinh con. Cô gia, ngươi hiểu ý của ta không?
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, trầm mặc một lát, nói:
- Ta đã hiểu.
Bách Linh có chút áy náy mà nhìn hắn:
- Cô gia, chúng ta không có bất kỳ ý gì xem thường ngươi, bất quá... Thân thể tiểu thư nhà ta thật không tốt lắm, mà lại thích ở một mình. Còn có, hi vọng cô gia không nói những chuyện nghe được và nhìn thấy ở Tần phủ cho bất kỳ người nào bên ngoài, có thể chứ?
Lạc Thanh Chu đưa lưng về phía thân ảnh tuyệt mỹ kia, nhìn xem thiếu nữ trước mặt, dừng một chút, đột nhiên nói:
- Bách Linh cô nương, nếu như đại tiểu thư không nguyện ý hôn nhân này, thật ra hiện tại có thể ly hôn, ta cũng không có ý kiến.
Bách Linh sững sờ, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm chỉ chốc lát, lắc đầu nói:
- Cô gia, ta vừa mới chỉ nói là nếu như, ngươi không nên nghĩ nhiều. Như bây giờ rất tốt, về sau phát sinh cái gì, là chuyện về sau. Ta đêm nay nói cho cô gia những chuyện này, chỉ là hi vọng cô gia sớm có chút chuẩn bị trong lòng, không muốn lún vào quá sâu.
Lập tức nàng lại nói:
- Nếu cô gia có yêu thích nữ tử khác, cũng có thể thoải mái nói cho chúng ta biết.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, nói:
- Ta đích xác có nữ tử ta yêu mến.
Thần sắc Bách Linh hơi động:
- Là ai?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng nói:
- Nữ hài đêm đó động phòng với ta, nữ hài về sau chuẩn bị một tháng sẽ cùng phòng một lần với ta. Bách Linh cô nương, ta thích nàng ấy, có thể đưa nàng ấy cho ta không?
Câu nói này nói ra để toàn bộ đình viện đột nhiên yên tĩnh im ắng.
Sau một lúc lâu, Bách Linh cười nói:
- Cô gia, ngươi quả nhiên vẫn rơi vào lưới tình. Cũng đúng thôi, nữ hài xinh đẹp giống như tiểu thư nhà ta, nam nhân gặp rồi sao không yêu thích, huống chi, đã cùng ngươi bái đường thành thân kết làm phu thê. Bất quá... Ta vừa rồi cũng đã nói, thân thể tiểu thư nhà ta không tốt, thích ở một mình, mà lại tiểu thư nhà ta hiện tại không phải là của cô gia sao?
Lạc Thanh Chu một mực nhìn tròng mắt của nàng, nhưng lại không nghe được tiếng lòng khác nàng.
Lại an tĩnh một lát.
Hắn chắp tay nói:
- Không có chuyện gì khác, vậy ta đi về trước.
Bờ môi Bách Linh có chút nhúc nhích, tựa hồ muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
- Cô gia đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn cùng tiểu thư đi kính trà cho phu nhân.
Bách Linh chớp mắt, nói khẽ.
Lạc Thanh Chu gật nhẹ đầu, lại chắp tay hướng thân ảnh ngồi không nhúc nhích trước bàn đá, cáo từ ra ngoài.
Trong tiểu viện an tĩnh lại.
Hồi lâu sau, ánh mắt Bách Linh đầy phức tạp nói khẽ:
- Tiểu thư, có phải có chút tàn nhẫn hay không?
Lập tức lại thấp giọng thì thào:
- Cô gia rất tốt....
Không có người đáp lại.
Cuối cùng nàng lại thở dài một tiếng nhỏ bé không thể nghe:
- Đáng tiếc, chung quy là người của hai thế giới…