Tống Như Nguyệt thu lại mặt cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu nha hoàn vừa rồi đi bắt người, hỏi:
- Mai nhi, tiểu tử kia đâu?
Mai nhi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.
Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng:
- Mẫu thân, tỷ phu ngã bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng, là ta không cho Mai nhi đi quấy rầy tỷ phu.
Vừa nghe lời này, mấy phụ nhân lập tức nhìn nhau, đều bắt đầu âm dương quái khí nghị luận.
- Như Nguyệt à, trước đó ngươi cũng không phải nói như vậy, ngươi nói tiểu tử kia đêm nay khẳng định sẽ đến.
- Đúng vậy đó Như Nguyệt, ngươi vừa rồi còn nói khoác cho tiểu tử kia, mấy bài thơ kia đúng là hắn làm sao? Nếu thật, làm sao sớm không bệnh, muộn không bệnh, hết lần này tới lần khác lúc chúng ta tới lại sinh bệnh đây? Ngươi a ngươi a, chớ để cho tiểu tử kia lừa gạt, nói không chừng mấy bài thơ kia, là tiểu tử kia chép chỗ khác tới.
- Đúng vậy đúng vậy, sớm không bệnh muộn không bệnh, đây cũng quá trùng hợp đi.
Tống Như Nguyệt sắc mặt rất khó coi, trừng nữ nhi nhà mình một cái, lạnh mặt nói:
- Có phải sao chép hay không, trong lòng ta nắm chắc, cũng không nhọc đến mấy vị phí tâm. Đợi tiểu tử kia khỏi bệnh rồi, các vị lại đến kiểm nghiệm cũng không muộn. Ta Tống Như Nguyệt đã nói, chưa từng giở trò dối trá, không giống một số người.
- Ha ha, Như Nguyệt, đừng nóng giận, tất cả mọi người đều lo lắng mấy phụ tử các ngươi bị lừa. Mấy bài thơ kia thật phi phàm, không phải người bình thường có thể làm ra được, cho nên mọi người mới nghi ngờ, muốn tới gặp con rể ngươi một lần. Hôm nay hắn bệnh, vậy ngày khác đi. Đi thôi, lên thuyền đi.
Một phụ nhân thấy nàng tựa hồ tức giận, vội vàng cười khuyên giải nói.
Phụ nhân khác mặc dù không nói nữa, vẻ mặt lại tràn đầy vẻ châm chọc, trong lòng âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.
Tống Như Nguyệt hừ một tiếng, không nói, dẫn đầu đi tới ven hồ, trong lòng âm thầm buồn bực nói: Tiểu tử thúi kia hôm nay hại ta mất mặt! Chờ hắn khỏi bệnh rồi, ta nhất định phải cầm roi da quất hắn để hắn làm thơ cho ta! Ít nhất một trăm bài! Nếu không ta đánh nát mông hắn!
Một đám nha hoàn bà tử vây quanh mấy quý phụ nhân đến ven hồ, cẩn thận từng li từng tí lên thuyền.
Hôm nay thuyền nhỏ chuẩn bị rất nhiều, còn có mấy người hầu biết bơi ở bên cạnh hộ tống.
- A, Thanh Uyển, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì? Mau lên đây đi.
Một quý phụ nhân ngồi trên thuyền, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trên bờ.
Tô Thanh Uyển nói khẽ:
- Cô mẫu, các ngươi đi chơi đi, ta cùng Vi Mặc muội muội đã lâu không gặp, muốn trò chuyện với nàng.
Quý phụ nhân kia nhìn Tần Vi Mặc một chút, nhắc nhở:
- Vi Mặc thân thể không tốt, ngươi ít quấy rầy nàng. Muốn nói chuyện trở về phòng nói đi, bên ngoài gió lớn.
Tô Thanh Uyển gật đầu nói:
- Ta biết, cô mẫu yên tâm chơi đi.
Mấy chiếc thuyền nhỏ chậm rãi rời bờ, Tô Thanh Uyển nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh, đột nhiên cười nói:
- Vi Mặc muội muội, ta muốn cầu ngươi một chuyện.
Tần Vi Mặc giật mình:
- Tô tỷ tỷ mời nói.
Tô Thanh Uyển nhìn thoáng qua nhóm quý phụ nhân trên thuyền nhỏ vẫn đang nghị luận tên ở rể kia, cười nói:
- Bây giờ ta muốn đi bái phỏng tỷ phu nhà ngươi một chút, được không?
Tần Vi Mặc sững sờ, ôn nhu giải thích:
- Tô tỷ tỷ, tỷ phu ta hắn thật sự bệnh, hắn...
- Không sao đâu, ta chỉ đi nhìn xem.
Tô Thanh Uyển kéo cánh tay nàng, mặt tươi cười nói:
- Yên tâm, ta ở ngoài phòng. Nếu hắn tỉnh dậy, ta chỉ nói với hắn mấy câu; nếu ngủ, ta chỉ tùy tiện nhìn xem. Ngươi cũng biết, ta từ nhỏ cực yêu thi từ, tỷ phu ngươi làm mấy bài kia, có thể xưng tác phẩm tốt nhất. Mấy người cô mẫu bọn họ sẽ hoài nghi, nhưng ta sẽ không. Bởi vì ta biết nhân phẩm của ngươi, ngươi sẽ không nói dối. Cho nên ta rất hiếu kì, tỷ phu ngươi rốt cuộc bộ dáng thế nào, để ta đi bái phỏng một chút, được không?
Tần Vi Mặc khổ sở nói:
- Tô tỷ tỷ, nhưng hôm nay trời tối rồi, chỉ sợ không tiện lắm.
Nàng không quan trọng.
Nàng và tỷ phu là người một nhà, tỷ phu ngã bệnh, nàng ban đêm vấn an tỷ phu, là chuyện đương nhiên.
Nhưng thiếu nữ trước mắt này, là người ngoài, còn không quen biết tỷ phu.
Đã trễ như vậy, nàng dẫn nàng ấy tới, đúng là không nói cho xuôi được.
Tô Thanh Uyển không khỏi bật cười:
- Vi Mặc muội muội, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Ta xưa nay đã như vậy, mọi người đều biết con người của ta, chỉ cần gặp phải thi từ tốt, mặc kệ ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có thời gian, ta đều sẽ đến giao lưu. Tối nay ta tới, chính là vì muốn thấy tỷ phu ngươi, nếu ngươi không cho ta gặp hắn một lần, đêm nay ta khẳng định cả đêm khó ngủ.
Tần Vi Mặc vẫn thật khó xử:
- Nhưng mà...