Sau khi hào quang màu vàng tản đi rồi, thiếu nữ cuối cùng lộ diện triệt để trước mặt Trương Đạt Dã. Cô hơi ngước mắt nhìn Trương Đạt Dã, cất tiếng nói thanh thúy trong sáng:
“Servant Saber, tuân theo triệu hoán mà tới. Xin hỏi, cậu là ngự chủ của tôi ư?”
Màn sáng lại hiển thị vài tư liệu của thiếu nữ:
Tên họ: Artoria Pendragon
Biệt danh: Vua Arthur, Vua Kỵ Sĩ, Vua ngốc nghếch...
Giới thiệu sơ: Đến từ thế giới Type-Moon, Vua Arthur anh hùng trong truyền thuyết của nước Anh, hối hận vì quy sự diệt vong của nước Anh thành trách nhiệm của mình.
“Nếu có thể quay lại quá khứ, chọn lại một vị vua, phải chăng nước Anh sẽ không chịu diệt vong?” Artoria ôm ý nghĩ này ký kết khế ước với ý thức thế giới: Để Vua Arthur lấy được Chén Thánh và sử dụng nó khi còn sống, nếu nguyện vọng có thể thành hiện thực thì cái giá phải trả là cô sẽ trở thành anh linh sau khi chết.
Mà trong Cuộc Chiến Chén Thánh lần thứ tư diễn ra ở thành phố Fuyuki, ngự chủ Emiya Kiritsugu đã dùng Lệnh Chú mệnh lệnh cho Artoria phá hủy Chén Thánh bị ô nhiễm, sau đó Artoria bị điều tới chiến trường Camlann.
Lại vài giây sau, một cửa sổ popup nhảy ra:
[Năng lượng còn ít hơn 3%, sẽ tắt máy sau 30 giây, vui lòng bổ sung năng lượng kịp thời.]
Có cả vụ chết lâm sàng sau 30 giây nữa hả, quả nhiên là chiếc di động tồi tàn của mình!
Hóa ra triệu hoán nhân vật sẽ tiêu hao 90% năng lượng một lần? Hèn gì mỗi lần đều phải trên 90% mới có thể triệu hoán!
Chẳng qua lúc này Trương Đạt Dã tạm thời không có tâm trạng chú ý đến việc nhỏ ấy. Đối diện với câu hỏi của Artoria, cậu thật sự không biết nên trả lời thế nào. Chắc chắn không thể lừa cô được, cũng không biết cô có ký kết khế ước gì đó giống Tom hay không.
Ngẫm lại tính cách của Artoria, chỉ cần ăn ngay nói thật là được. Ngay cả khi người đối diện không phải ngự chủ, chắc cô cũng chẳng tùy tiện làm khó người bình thường đâu nhỉ?
Trương Đạt Dã thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: “Đúng là tôi đã triệu hoán cô đến đây, nhưng chỗ này không có Cuộc Chiến Chén Thánh, tôi cũng không có Lệnh Chú. Thế thì chắc tôi không được tính là ngự chủ đâu nhỉ?”
Artoria có chú ý tới màn sáng trước mặt Trương Đạt Dã vừa rồi, nhưng vì cô đứng sau màn sáng nên không thể đọc rõ chữ viết phía trên. Nghĩ kỹ thì có lẽ đó chính là lực lượng đưa cô vào thế giới này, lực lượng mà cô đã ký kết khế ước chăng?
“Đúng là không cảm nhận được trói buộc như Lệnh Chú, vì lực ràng buộc của khế ước tương đối thả lỏng à?”
Artoria cảm nhận trạng thái của mình. Cô tới nơi này với hình dáng của bản thể, hay nói đúng hơn là bị bưng cả người từ thế giới gốc sang đây. Lúc này, cô hoàn toàn không cảm nhận được khế ước cô đã ký với thế giới ban đầu. Không có bất kỳ thứ gì cưỡng chế mệnh lệnh cho cô, mọi hành động đều tuân theo ý chí của mình...
“Theo ước định, sau này tôi sẽ trở thành hộ vệ của cậu, cung cấp một số giúp đỡ trong khả năng của tôi… Với thân phận Artoria.”
Khi nói câu này, cô nở nụ cười, đôi mắt màu xanh lục bích nhìn thẳng vào Trương Đạt Dã.
Hộ vệ? Trương Đạt Dã không thể đọc được bất cứ tin tức gì từ nét mặt cô, dù sao cậu cũng không phải bậc thầy tâm lý học. Cuối cùng, cậu đành phải giới thiệu bản thân trước: “Tôi tên Trương Đạt Dã, ừm, gọi tôi Đạt Dã là được.”
Cậu nghĩ câu đáp lời này khá vụng về, thấy Artoria gật đầu bày tỏ đã nhớ, cậu lập tức quay đầu lại: “Tom, ra đây một lát. Chúng ta có... đồng đội mới!”
Tom phất tay với Artoria xem như chào hỏi. Đối với nó, chủ nhân triệu hoán ai đến đều không quan trọng, chỉ cần đừng triệu hoán thêm một con mèo nào nữa là được. Tất nhiên, nếu là mèo thì nhất định phải là một bé mèo cái xinh đẹp.
Artoria thấy Tom nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: “Ma thú à?”
Trương Đạt Dã thuận miệng nói: “Không không không, Tom giống với cô, đều được tôi triệu hoán từ thế giới khác đến. Nó không phải ma thú gì đâu, chỉ là một chú mèo nhà bình thường thôi.”
Tom khoanh tay ôm ngực, gật mạnh đầu đồng ý. Đúng vậy, mèo chỉ là một chú mèo nhà bình thường thôi nha.
Tuy nó thông thạo ngôn ngữ của nhiều nước, sở trường chơi các môn bóng, am hiểu nhiều loại nhạc cụ, có thể chỉ huy dàn nhạc và biết hát giọng nam cao, cũng từng làm đủ loại nghề như cao bồi, thủy thủ, thị vệ vân vân. Nhưng nó thật sự cho rằng bản thân chỉ là một con mèo nhà bình thường.
Artoria nhìn Tom, sau đó lại nhìn sang Trương Đạt Dã, cọng tóc ngố trên đầu cô rung rung, có xu hướng uốn cong thành dấu chấm hỏi: “Bình thường?”
“À thì... cũng không bình thường cho lắm...”
...
Hai người một mèo ngồi quanh bàn rượu, Artoria đã thu áo giáp và trường kiếm lại, chỉ chừa chiếc váy dài màu xanh, trông càng giống lễ phục. Nhìn thế này có vẻ càng tỏa ra khí chất của tiểu thư quý tộc xinh đẹp.
Trên bàn bày biện tám món một canh chỉnh tề… đa số đều do Tom nấu.