Thay vì bị Artoria dứt điểm trong hai chiêu giống buổi sáng, đến chiều cậu đã cầm cự được đến tận ba chiêu. Tiến bộ hẳn 50%, thật đáng mừng quá đỗi.
Đến lúc kết thúc huấn luyện khó tránh khỏi toàn thân thương tích. Trương Đạt Dã không kiềm được nghĩ đến Zoro từ nhỏ đã bị Kuina hành hung hai nghìn trận… Không lẽ mình cũng phải bị đánh mấy nghìn trận nữa cơ à?
“Đau, đau, đau...”
Bôi thuốc vẫn có tác dụng, ít ra có thể tạm thời giảm đau. Tối nay còn phải mở cửa quán rượu một lúc nữa, đừng để ảnh hưởng hoạt động thì hơn.
Trương Đạt Dã vén áo lộ ra vết thương trên người, tư thế ngồi thẳng tắp, hoặc nên nói là hơi cứng ngắc. Cậu giao toàn bộ trọng trách bôi thuốc cho Artoria.
Bảo Artoria nương tay trong thời khắc mấu chốt là điều không thể, cô giáo Artoria vô cùng nghiêm túc với nhiệm vụ dạy học của mình. Nhưng vì tỏ lòng áy náy, cô vẫn muốn làm chút chuyện trong khả năng của mình.
Ban đầu Trương Đạt Dã còn từ chối, bởi vì hơi ngại. Nhưng cuối cùng cậu vẫn ỡm ờ tiếp nhận ý tốt dưới sự kiên trì của cô.
“Nếu không muốn phiền tôi thì mau chóng trở nên mạnh hơn đi.” Artoria nói.
Không biết sau này còn phải chịu đòn thêm bao lâu. Thôi thì vì Artoria, để giúp cô không có gánh nặng khi dạy học thì cậu đành miễn cưỡng thích ứng dần vậy. Nhưng chẳng ai biết trong sự miễn cưỡng ấy có bao nhiêu mừng thầm đâu.
“Artoria.”
“Hả?”
Trương Đạt Dã nửa đùa nửa thật: “Cô nghe câu ‘đánh cờ với người chơi dở, càng đánh càng tệ’ bao giờ chưa? Ngày nào cô cũng luyện kiếm với người mới như tôi thì liệu kiếm thuật của cô sẽ ngày càng yếu đi không?”
Artoria vẫn chăm chú bôi thuốc, giải thích nghiêm túc: “Không có chuyện đó đâu. Tôi không biết những người khác thế nào nhưng mỗi lần tôi vung kiếm đều là quá trình tích lũy kinh nghiệm. Bất kể là luyện tập hay chiến đấu, bất kể đối thủ mạnh hay yếu. Bởi vì mỗi lần tôi vung kiếm đều vô cùng nghiêm túc, thế nên chỉ cần vung kiếm là sẽ mạnh lên, dẫu chỉ rất nhỏ đến không đáng kể.”
“...” Trương Đạt Dã lặng thinh một thoáng: “Cảm thấy mình bị đả kích rồi.”
Khác quái gì tùy thân mang theo thanh exp kiếm thuật đâu. Xinh gái, có thực lực, có hack… Nếu là trong tiểu thuyết, Artoria đầy đủ đãi ngộ của nữ chính rồi còn gì. Hay nên nói rằng không hổ là Vua Kỵ Sĩ trở thành anh hùng bằng sức chính mình?
“Xong rồi.” Artoria vứt bỏ miếng bông, cất nhíp và thuốc trị thương rồi động viên cậu: “Đừng tự coi thường bản thân. Đến cả tôi cũng hiếm khi gặp được người nào nỗ lực như cậu. Lại thêm khả năng hồi phục này nữa, Đạt Dã, nói không chừng sau này cậu còn mạnh hơn tôi đấy.”
Nhận được sự khích lệ từ Artoria, tâm trạng + 1.
Thật ra cậu cũng không thất vọng cho lắm. Nếu thật sự phải so sánh điều kiện bẩm sinh thì Charlotte Linlin, hay còn gọi là Big Mom mới là vương giả.
Cơ thể có năng lực phục hồi mạnh mẽ đã là đủ hài lòng rồi, việc còn lại chỉ là cố gắng thôi.
Chỉ cần cố gắng là có thể đạt được mục tiêu đã là điều rất hạnh phúc rồi có được không?
Khoảng năm giờ chiều, đầu bếp Tom bưng bữa tối thịnh soạn từ bếp đi ra.
Nói đến thì… Tom bưng đồ ăn càng ngày càng phô trương, tay trái bưng một đĩa, tay phải bưng một đĩa, còn đội thêm một đĩa trên đầu. Cậu rất sợ nó bỗng nhiên dùng mấy thứ này diễn xiếc.
Kể từ khi chuyển đến quán rượu, Trương Đạt Dã chưa bao giờ lo lắng về thức ăn thừa.
Dù Tom không kiểm soát được lượng thức ăn khi nấu chăng nữa. Nó nấu ít thì bọn họ vừa đủ để ăn, mà nó nấu nhiều thì vừa đủ cho bọn họ ăn sạch sẽ.
Trương Đạt Dã từng bóng gió hỏi Artoria ăn có no không, lần nào câu trả lời cũng là khẳng định.
Nhưng chỉ cần không phải giờ tập luyện sau bữa cơm thì lúc nào trong tay Artoria cũng có đồ ăn vặt, sức ăn thật khiến người khác không thể hiểu được.
Ăn tối xong, bọn họ mở cửa quán rượu. Trương Đạt Dã chỉ định mở cửa đến khoảng tám giờ tối. Tuy kiếm tiền rất quan trọng nhưng cậu cũng không thể bỏ lỡ luyện tập buổi tối. So với tiền bạc, thực lực mới là thứ quan trọng nhất.
“Em trai Đạt Dã, tôi lại đến rồi đây.” Một thợ đóng thuyền trẻ tuổi nhiệt tình chào hỏi cậu.
“Hoan nghênh tới quán.” Trương Đạt Dã cũng nhận ra đối phương là một trong những vị khách được Goodman dẫn đến. Bởi vì lúc ấy không lần lượt giới thiệu từng người nên cậu cũng không biết tên anh ta.
Nhưng người thợ đóng thuyền trẻ tuổi này rất xởi lởi, anh ta ra vẻ thần bí sáp lại gần Trương Đạt Dã: “Cậu em này, tối nay Tom vẫn biểu diễn chứ?”
Trương Đạt Dã quay đầu lại nhìn. Tom đặt một cái đệm trên quầy bar, nằm ngửa bắt chéo chân, cầm một miếng cá phi lê đưa ngang mũi ngửi mùi thơm rồi cho vào miệng hưởng thụ.
Artoria ngồi bên cạnh chăm chú đọc báo. Cô nhìn thoáng qua người đóng thuyền đang nói chuyện với Trương Đạt Dã, thấy đối phương không có ác ý thì bưng trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục làm việc của mình.