Người nói chuyện cao hơn hai mét nhưng đôi chân gầy guộc, hoàn toàn không cân xứng với thân hình cao lớn kia. Mặt gã trông giống hệt Suneo trong Doraemon. Nếu không phải tay gã không có màng thì Trương Đạt Dã còn tưởng gã là người cá cơ.
Có vẻ gã là tên cầm đầu, bởi vì gã nói xong thì đám đàn em đều nhao nhao ầm ĩ theo. Nghe chúng xưng hô thì gã cầm đầu này tên là Pittman.
Ba người xuống khỏi xe bong bóng, Trương Đạt Dã thì thầm: “Artoria, xem ra chúng là băng đảng buôn người. Chết người cũng không sao đâu.”
Artoria gật đầu. Tuy ngày thường cô thích nhất là ăn ăn ăn, trông lúc nào cũng đáng yêu. Nhưng thành tích của cô đều đạt được từ việc chém giết trên chiến trường, cô sẽ không nương tay khi đối mặt với kẻ địch.
Hiện tại thì Tom mới là thành phần hoảng loạn nhất. Lần trước nó bị có bốn người bao vây đã sợ mất vía, giờ những mười người liền, làm nó sợ đến mức ôm chặt đùi Trương Đạt Dã.
Tom không có quan niệm gì về thực lực của chính mình, còn dễ bị dọa sợ khi đối mặt với loài người, lúc nào cũng vô thức quên sạch bao nhiêu bản lĩnh của mình.
“Đừng sợ đừng sợ, mặc trang phục kiếm sĩ vào đi, đám này toàn là gà bệnh thôi.” Trương Đạt Dã cố gắng an ủi nó, mà chính cậu cũng lấy một thanh kiếm kỵ sĩ ra, tập trung vào tên có vẻ yếu nhất. Ờ thì… trận đầu đánh ăn chắc một tí thì hơn.
Tom run như cầy sấy lôi trang phục kiếm sĩ ra mặc, nắm kiếm Tây trong tay cho nó xíu xiu cảm giác an toàn.
Pittman không chú ý bọn họ lấy quần áo và vũ khí từ chỗ nào ra tới, nghĩ thầm rằng họ lấy từ xe bong bóng xuống. Gã khuyên nhủ: “Đừng nên chống cự thì hơn đấy, chẳng may làm tổn hại thương phẩm quan trọng thì bọn tao cũng đau đầu lắm.”
Dứt lời, thuộc hạ của gã đã cầm vũ khí bước chậm tới trước, trên mặt treo nụ cười chiến thắng.
Chờ chúng đi đến khoảng cách thích hợp, Artoria ra tay trước tiên. Hai tay cô nắm một thanh vũ khí vô hình, lướt qua trước mặt đám người như một cơn gió. Ngực của hai tên cầm súng trường phun trào máu tươi, kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Những tên khác sợ ngây người: “Cái quái gì thế? Chẳng lẽ là năng lực giả?”
Pittman vẫn còn chút khí thế của kẻ cầm đầu băng đảng: “Sợ mẹ gì, chỉ là năng lực giả thôi mà, giá càng cao chứ áo. Hợp lực xử lý con ả trước đã!”
Đám đàn em tỉnh táo lại, lập tức vây quanh Artoria. Năng lực giả thôi mà, có phải chúng chưa từng gặp qua đâu. Hiện tại chúng đông hơn, có ưu thế hơn hẳn.
Trương Đạt Dã không cần lo lắng cho an nguy của Artoria. Nếu không phải vì cậu muốn rèn luyện thì đám này đã ngủm hết từ lâu rồi.
Trương Đạt Dã cũng không cần lo lắng cho Tom, nó chỉ sợ chứ không hề kém cỏi, coi như cho nó rèn luyện can đảm vậy.
Trương Đạt Dã nhấc kiếm lên, cản mục tiêu ngắm trúng lúc trước lại.
Có khả năng hành nghề buôn người thì ít nhiều đều có vài phần giá trị vũ lực. Ít ra hắn sẽ không bị tay mơ như Trương Đạt Dã đánh ngã chỉ bằng một kiếm mà cực thành thạo giơ đao lên đón đỡ.
Trương Đạt Dã chém một kiếm này đã nhận ra sức lực đối thủ hình như không mạnh lắm, thật đúng là xin lỗi hình thể của gã. Chưa kể… gã đỡ đòn xong còn huênh hoang vênh váo nhe răng cười chứ không chịu phản kích luôn?
Rõ ràng cậu đã điều chỉnh tư thể sẵn sàng để lui về sau khi bị đánh, cũng nghĩ kỹ sau khi đối phương phản kích thì cậu nên ứng đối như thế nào, làm sao mới có thể không bị áp chế.
Nhưng nếu đối phương không phản kích thì cậu đành phải ra chiêu tiếp chứ sao nữa, một kiếm lại một kiếm, mỗi lần đều như thế. Thậm chí đối phương còn có xu thế thẹn quá thành giận vì không chống đỡ được.
Trương Đạt Dã càng đánh càng thuận tay, mà mãi không đánh gục được đối thủ. Ông trời có mắt, đây là lần đầu tiên cậu dùng kiếm đánh nhau mà chiếm được ưu thế đấy nhé!
Ngày thường cậu đánh mấy tên côn đồ vặt vãnh thì dùng đủ loại cách thức chiến đấu hỗn tạp, lúc huấn luyện với Artoria cũng sẽ không ném nội thất ra ngoài.
Ngày thường cậu vừa ra chiêu thứ nhất là lui về đánh phòng thủ chờ phản kích rồi, suýt nữa thì quên cả cách chủ động tấn công, bây giờ thoáng cái chiếm được ưu thế còn không thích ứng cho lắm.
Tôi tưởng anh là Vương Giả, bét lắm thì Kim Cương là cùng. Hóa ra lại là hạng bạc ư?
Trương Đạt Dã bị Artoria và Tom đánh quen, còn tưởng mình chỉ đánh được mấy tên côn đồ thôi cơ đấy. Không ngờ đám buôn người cũng chỉ mạnh hơn côn đồ có tí ti!
Lần này Trương Đạt Dã có nắm chắc, quyết định thử xem có thể dùng ma lực không.
“Lực Phách Hoa Sơn!” Cậu tùy tiện bịa ra cái tên, thật ra chỉ là một chiêu bổ xuống bình thường kèm chút ma lực để thử nghiệm hiệu quả.
Keng!
“Á!” Tên buôn người đối chiến với cậu vội vàng giơ ngang đao đón đỡ, lại chợt cảm thấy hổ khẩu đau xót, cánh tay tê dại.