Nhưng lời này vào tai đám buôn người nghe chẳng khác nào uy hiếp. Nghĩ biện pháp khác cái gì chứ? Có thể nghĩ ra cách gì với đám vướng víu bọn họ ngoài việc xử đẹp luôn?
Thế là cả đám không biết lấy đâu ra sức lực, đồng loạt đứng lên như kỳ tích, ngay cả tên bị đâm vào đầu gối cũng run rẩy bò dậy, xé quần áo tự băng bó cầm máu, sau đó ngoan ngoãn vươn tay để Tom dùng một sợi thừng trói bọn họ thành một chuỗi.
Trương Đạt Dã cưỡi xe bong bóng của nhà mình, còn cố tình ngồi sát thùng xe đề phòng bọn họ chạy trốn.
Tom nắm đầu sợi dây đi tuốt đằng trước, mười người nối đuôi đi theo phía sau… Hình như Tom rất thích công việc này, bước đi nghiêm trang, còn vung vẩy cánh tay trông rất vui vẻ.
Căn cứ vào nguyên tắc không gây động tĩnh quá lớn, bọn họ lựa chọn đi dọc theo sát biên giới của trấn.
Trên đường đi, Trương Đạt Dã bỗng nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, ban nãy anh nói là đã nhận 100 vạn tiền đặt cọc nhỉ? Để ở đâu rồi? Còn nữa, đằng nào thì tạm thời các anh cũng không dùng được tiền tiết kiệm, chi bằng để tôi giữ tạm cho các anh luôn!”
Một đám buôn người nhìn cậu rất chi là vi diệu. Sao cậu có thể đàng hoàng tự nhiên buông lời cướp bóc như vậy? Rốt cuộc cậu là người xấu hay tụi tôi là người xấu hả?
Thái dương Pittman chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, thấp thỏm nói: “Hết mất rồi.”
“Hả? Ba ngày tiêu hết 100 vạn và tất cả tiền tiết kiệm á? Anh đang đùa tôi đấy à?” Trương Đạt Dã không tin, ngay cả tiền ăn nhà cậu cũng tạm thời chưa cao đến mức đấy có được không?
“Thật mà.” Pittman giải thích: “Chắc ngài không hiểu rõ ngành nghề này của chúng tôi cho lắm. Ngày nào chúng tôi cũng có khả năng sẽ mất mạng, thế nên có tiền thì đều tranh thủ thời gian tiêu xài, không có tiền tiết kiệm gì cả. Với cả hôm qua còn bị lừa một khoản, nên giờ chúng tôi còn chẳng có một xu ấy chứ.”
“Các anh bị lừa á?” Trương Đạt Dã như loáng thoáng nắm được cái gì.
“Vâng, hôm qua chúng tôi đến một quán rượu ở GR13 để mở tiệc, hình như có tên là Quán rượu chém đẹp của Shakky. Chúng tôi thấy quán lừa đảo thì nghĩ rằng có khi chơi đen ăn đen được, sau đó...”
Pittman càng nói càng thấy tủi thân, chín người khác cũng khóc không ra nước mắt. Đường đường là băng đảng buôn người mà lại bị người khác lừa đảo, nói ra ai mà tin chứ.
Trương Đạt Dã gật đầu: “Thế à? Vậy thì không có cách nào rồi.”
Pittman tiếp lời: “Cậu tin là tốt rồi.”
Ba giây đồng hồ sau:
“Cậu tin á!?” *10
Mười người kinh ngạc đến mắt lồi cả ra ngoài, chuyện vớ vẩn như vậy mà cậu cũng tin được cơ á!
“Có vấn đề gì?” Thật ra thì Trương Đạt Dã cũng không thoải mái cho lắm, có loại cảm giác như bị người nẫng tay trên vậy. Nhưng cậu đâu thể vì chuyện như thế mà đánh tới cửa.
“Không có vấn đề gì.” Mười gã xui xẻo đồng loạt lắc đầu, tin lời bọn họ là tốt nhất, bây giờ bọn họ chỉ muốn yên lành tiến vào nhà giam thôi.
Cả đoàn người lớn yên ổn tiến vào GR66, sau đó gặp một đội hải quân tuần tra.
Sau khi Trương Đạt Dã nói rõ tình huống, vì để tránh cho rối loạn, đội trưởng cố ý phái hai tên lính dẫn đường cho bọn họ.
“Lại làm phiền anh rồi, thiếu tá Kuro.” Trương Đạt Dã quen cửa quen nẻo lên tiếng chào hỏi, thiếu tá hải quân trông vô cùng biếng nhác này để lại cho cậu ấn tượng rất sâu.
Kuro nhìn Trương Đạt Dã từ trên xuống dưới, lại nhìn kỹ Tom thì mới chợt nhận ra: “Là cậu em bắt được Sward đây mà. Sao, định làm thợ săn tiền thưởng đấy hả?”
Trương Đạt Dã phủ định: “Không đâu, tại bọn buôn người này tìm tới tôi thôi.”
“Bọn buôn người à...” Giọng của thiếu tá Kuro rất phức tạp, hắn thì rất thống hận những tên này và việc buôn bán nô lệ, nhưng hải quân chịu sức ép từ Chính Phủ Thế Giới, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với vấn đề này.
Lấy đội tuần tra làm ví dụ, nếu họ nhận ra hải tặc thì sẽ bắt ngay không do dự nửa giây, nhưng thấy đám buôn người thì miễn là đối phương không gây án trước mắt họ là họ có thể ngó lơ chẳng màng.
Thế giới quý tộc cần những người này cung cấp nô lệ. Mấy chục năm trước, Chính Phủ Thế Giới còn từng hợp tác với một kẻ buôn người, mua trẻ con thích hợp để bồi dưỡng đặc công cao cấp.
Ngay cả hải quân cũng bị Chính Phủ Thế Giới bày mưu đặt kế hợp tác với người nọ diễn một vở kịch khuyên can, ngăn trở tử hình băng hải tặc người khổng lồ, từ đó lừa được tình hữu nghị của tộc người khổng lồ. Sau vụ việc đó mới dần có người khổng lồ gia nhập hải quân.
Người này chính là nữ tu sĩ Carmel, mẹ nuôi của Big Mom, một trong Tứ Hoàng, phải thừa nhận rằng bà ta là kẻ buôn người siêu cấp nhất.
Nói chung là rất nhiều nhân tố dẫn đến trạng thái là chỉ cần bọn buôn người không quá mức thì hầu như không ai quản, cũng dẫn đến việc tiền truy nã của bọn chúng thường không quá cao.