Khác với Tom lái xe chỉ quan tâm tốc độ, Artoria lái vừa nhanh vừa ổn định, hơn nữa trông có vẻ rất thong dong.
Trương Đạt Dã ôm Tom ngồi khoanh chân trong thùng xe phía sau, có thể nhìn xuyên cọng tóc ngố của Artoria thấy được cảnh phía trước. Thật ra dọc theo đường đi cậu còn lo Artoria bỗng nhiên thấy cửa hàng thực phẩm nào trông ngon ngon nên dừng xe tại trận không nữa.
May mà cô còn nhớ rõ chính sự, ngược lại thì Tom vừa thấy cửa hàng bán cá đã không dời mắt nổi, quay đầu một trăm tám mươi độ nhìn cửa hàng trôi dần về sau đến khuất tầm mắt mới quay lại tìm kiếm mục tiêu mới.
Trương Đạt Dã vỗ đầu Tom: “Chờ xong việc chính lại đến bên này đi dạo, mua chút đồ ăn ngon mang về.”
Cọng tóc ngố của Artoria bị gió thổi hơi giật giật, sau đó tốc độ xe lại nhanh hơn vài phần.
...
Kính mát, áo sơ mi hoa, quần sooc bãi biển, dép lào, ô che nắng, bàn ghế nhỏ… Trông bộ dáng lão Bob nắm cần câu bây giờ cần thoải mái bao nhiêu có bấy nhiêu.
Bên cạnh là năm ông già ăn mặc gần giống lão Bob, mỗi người đều có một thùng nước kè kè, dụng cụ câu cá, mồi câu… Cách đó không xa là sáu chiếc xe bong bóng đỗ sát, đều giống kiểu xe thùng của Trương Đạt Dã.
Sáu người trông có vẻ vô cùng tập trung, có hai trong đó không chỉ cầm một cái cần câu trong tay mà còn gác thêm một cái cần khác trên giá cố định bên cạnh. Dù sao thì kẻ ngoại đạo như Trương Đạt Dã nhìn chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy rất khá mà thôi.
Trương Đạt Dã nghĩ một lát, cảm thấy lúc người khác câu cá mà gọi to thì không lễ phép lắm nên đi đến gần mới chào hỏi: “Ông chú Bob!”
Vèo vèo vèo, sáu cái đầu già gần như đồng loạt quay đầu nhìn cậu, cảnh này không hiểu sao hơi quái dị, dọa Tom giật mình.
May mà lão Bob lên tiếng phá tan bầu không khí xấu hổ: “Là em trai Đạt Dã à! Vậy hai vị này nhất định là thiếu nữ kỵ sĩ xinh đẹp và nghệ sĩ mèo đánh đàn piano rồi?”
Trương Đạt Dã cảm thấy lão Bob là người hiền lành, cậu nhắc lão đừng thêm cụm “chạy như điên” vào thì lão thật sự không thêm nữa. Nhưng thiếu nữ kỵ sĩ xinh đẹp lại là xưng hô xuất hiện khi nào?
Đã thế, lão không đính kèm là có người khác đính kèm, cụ ông cách cậu gần nhất nói thẳng: “Thì ra cậu nhóc này chính là ‘Đạt Dã chạy như điên’ à!”
Những người khác thế mới nhận ra:
“Là Đạt Dã chạy như điên hả! Cậu nhóc xui xẻo mua quán rượu nát của lão Bob đúng không?”
“Cậu trai trẻ, cậu chắc chắn đã bị lão gian thương này làm thịt rồi!”
“Có phải đến tìm lão tính sổ không?”
“Cậu nhóc cứ yên tâm ra tay đi, chúng tôi tuyệt đối không giúp! Cũng tuyệt đối không gọi người tới!”
Trương Đạt Dã: “?”
Hóa ra lão Bob không mở quán rượu nữa đòi về hưu là để chơi đùa với đám bạn báo đời này à?
Lão Bob cười mắng: “Cút cút cút, lão tử làm ăn keo kiệt thì keo kiệt thật nhưng trước nay chưa từng kiếm tiền đuối lý nhé? Câu cá của mấy ông đi!”
Đáp lại lão chính là năm cái ngón giữa.
“Mặc kệ mấy lão già đấy, toàn mấy tên càng già càng hư.” Lão Bob tạm thời buông cần câu, không chút khách sáo nói xấu mấy ông bạn già, sau đó hỏi: “Lần này cậu nhóc đến đây là có vấn đề gì không hiểu hả? Hay là gặp phải phiền phức gì?”
“À, lần này cháu tới để trả tiền ạ.” Trương Đạt Dã lấy hai xấp tiền mặt ra.
“Ủa? Nhanh thế đã tiết kiệm đủ rồi à?” Lão Bob hơi kinh ngạc. Tuy lúc bán quán rượu lão ra hiệu với Trương Đạt Dã rằng một tháng có thể kiếm được ‘con số này’ nhưng... nói quá lên là kỹ năng thiết yếu của người làm ăn mà lị. Lão cũng không ngờ có thể thu hồi tiền nợ nhanh như vậy.
“Chỉ là may mắn, kiếm được khoản thu nhập bên ngoài.” Thật ra Trương Đạt Dã cũng không biết nên nói là là may hay xui nữa.
“Thế tôi không khách sáo, xin phép nhận nhé. Vận may như vậy đúng là làm người ta hâm mộ.” Bob nhìn thoáng qua Tom đang vờn đám cá trong thùng nước của mình, rõ ràng là hiểu sai ý, còn tưởng nghệ sĩ piano mèo biểu diễn kiếm được.
Thật ra số tiền này nói là Tom kiếm được cũng đúng. Với phong cách chiến đấu kỳ lạ của Tom, dù Artoria không ra tay thì có khi đám người kia cũng sẽ đánh mất năng lực hành động một cách không thể giải thích.
“Ha ha.” Trương Đạt Dã không giải thích mà vào thẳng chủ đề: “Thật ra lần này cháu đến còn muốn hỏi thăm ông về một người.”
“Ồ? Hỏi ai?”
Trương Đạt Dã nói: “Một người thương nhân tên là Bernice, nói là khách quen cũ của quán rượu, muốn tìm cháu bàn chuyện làm ăn. Cháu muốn hỏi ông ta là người như thế nào.”
“Bernice?” Bob nghi hoặc nói: “Chưa nghe đến người này bao giờ?”
“Hả?” Trương Đạt Dã không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy: “Thật sự không có ạ?”
Bob nghĩ một lúc: “Chắc là tôi không nhớ nhầm đâu, nghe cậu nói thì đối phương sở hữu tàu buôn rất tuyệt, có thực lực tự do đi tới đi lui ở nửa đoạn đầu của Đại Hải Trình, có phong độ, lịch thiệp… người như vậy sao có thể thường xuyên tới quán rượu nhỏ bóng mỡ của tôi được?”