Trương Đạt Dã lắc đầu, thật sự không biết chuyện này. Hơn nữa, nghe giọng điệu của hắn thì đóng giữ ở quần đảo Sabaody không phải chuyện gì tốt đẹp à?
Kadar tiếp tục cầm chai rượu của mình lên tu hai hơi rồi nằm sấp xuống bàn, khóc không thành tiếng: “Bởi vì tôi đã hại chết 97 mạng sống của cấp dưới toàn hạm đội!”
Con người ta thường có xu hướng nói nhiều khi nửa say nửa tỉnh, bình thường khi hắn làm thiếu tướng trong căn cứ thì phải giữ gìn uy nghiêm, không thể bộc lộ mặt yếu đuối của mình trước cấp dưới được. Hôm nay lại mượn rượu để phát tiết cảm xúc trong quán rượu khi xung quanh không có ai.
“Mấy tháng trước, tôi dẫn một hạm đội tuần tra trên biển. Tôi nhận được lệnh nói rằng đoàn thuyền của băng hải tặc Mặt Trời đang ở gần đây. Tôi được yêu cầu dẫn quân theo dõi và chờ thời cơ để đoạt lại các nô lệ hoặc chờ chi viện đến để tiêu diệt băng hải tặc Mặt Trời trong một lần.”
Băng hải tặc Mặt Trời là băng hải tặc người cá do Fisher Tiger thành lập để giải cứu các nô lệ. Trương Đạt Dã nhẩm tính thời gian, cách đây vài tháng hình như là lúc bọn họ đưa các nô lệ trên đường về nhà, nhưng với sức chiến đấu của Fisher Tiger và Jinbei mà chỉ phái một thiếu tướng dẫn đội thì khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Kadar vẫn đang lẩm bẩm: "Cậu biết nô lệ nhỉ? Tôi cũng biết chuyện này chẳng tốt lành gì nhưng là hải quân thì phải phục tùng mệnh lệnh. Huống chi tấn công hải tặc là chuyện đúng tình hợp lý thôi. Sau đó... sau đó chiến đấu bùng nổ, quân hạm bị đắm, chín mươi bảy cấp dưới của tôi táng thân dưới biển cả, chỉ có tôi sống sót trong nhục nhã! Nếu… nếu tôi có thể thận trọng hơn một chút… nếu tôi có thể mạnh mẽ hơn một chút…”
Trên tin tức không đề cập đến việc này mà chỉ nói rằng hải quân đã khéo léo bố trí mai phục và làm Fisher Tiger bị thương nặng, sau đó Khỉ Vàng bắt được Arlong và biết tin về cái chết của Fisher Tiger.
Có lẽ cũng vì bọn họ đã hy sinh rất nhiều nhưng không đạt được kết quả gì khiến cho khí thế của hải tặc tăng lên, làm tổn hại đến thể diện của hải quân cũng như Chính Phủ Thế Giới.
Chính vì thất bại nặng nề lần này nên hắn mới bị điều chuyển khỏi chi bộ G2, không giống như những cấp dưới cũ khác của Khỉ Vàng, hầu hết mọi người đều được thăng một cấp.
Nhưng nếu Chính Phủ Thế Giới lựa chọn che giấu chuyện này thì hẳn là sẽ không cách chức hắn mới đúng? Vậy tại sao hắn còn nói là sẽ sớm không còn là thiếu tướng nữa?
“Đối với tôi, dù làm thiếu tướng hay binh tam, chức vị gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể bảo vệ chính nghĩa thì sao cũng được! Nhưng mà...”
Kadar ực một hơi hết nửa chai rượu còn lại, rượu thuận khóe miệng thấm ướt râu dưới cằm, thấm vào cả cổ áo. Giọng hắn càng đau đớn hơn:
“Người cá bị đại tướng Borsalino bắt giữ cách đây một đoạn thời gian sắp được thả rồi... Tên người cá hung ác tham gia giết hại mấy chục cấp dưới của tôi lại sắp được thả ra!”
Trương Đạt Dã biết hắn đang nhắc đến Arlong. Arlong sắp được thả, chứng tỏ đã sắp tới thời gian Jinbe gia nhập tổ chức Thất Vũ Hải.
Với điều kiện trao đổi là toàn bộ người cá của băng hải tặc Mặt Trời được miễn tất thảy tội ác, có cơ hội trở lại làm thường dân. Nhưng như vậy quá tàn nhẫn với những dân thường và binh lính hải quân bị chúng làm hại.
Cậu cũng không biết nên an ủi vị thiếu tướng này thế nào, chỉ đành im lặng lắng nghe.
“Trước kia tôi căm hận lũ hải tặc nhất, giờ thêm cả bọn buôn người nữa! Nếu không có bọn buôn người thì đâu ra nhiều nô lệ như vậy! Cấp dưới của tôi cũng sẽ không chiến đấu đến chết bởi lý do hoang đường là ‘giành lại nô lệ’! Còn đám người cá kia nữa… Dù thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng đâu!”
Kadar nặng nề đặt chai rượu rỗng xuống bàn, lời nói dần trở nên rời rạc:
“Hôm nay tôi đã giết mười tên buôn người, mười tên đó! Rõ ràng đám người kia vừa bị bắt nửa tháng thôi, vậy mà lại chuẩn bị thả bảy tên không bị truy nã ra ngoài... Tôi không chấp nhận được kết quả như vậy. Dù làm trái quy định, tôi cũng phải tuân theo chính nghĩa trong lòng!”
Mười tên buôn người, vừa bị bắt nửa tháng, bảy tên không bị treo thưởng...
Chắc là đám người kia rồi. Trương Đạt Dã bỗng nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối cho vị thiếu tướng này, bởi vì cậu không thể ra tay, thế nên một hải quân lòng ôm nghĩa như hắn thà rằng vi phạm quy định cũng liều mạng thực hiện.
Kadar có vẻ đã uống đủ, cũng nói đủ rồi. Hắn lảo đảo đứng dậy, sau đó lấy vài tờ tiền giấy ra đưa cho Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã đẩy mấy tờ tiền lại, lắc đầu nói: “Không cần đâu, xem như tôi mời.”
Kadar đập xấp tiền lên mặt bàn rồi xoay người rời đi. Chuông gió treo trên cửa phát ra âm thanh leng keng theo động tác của hắn. Cùng với đó, một giọng nói kiên định từ cửa truyền vào: “Muốn tôi làm thằng ăn chùa hả? Đùa chắc, tôi là hải quân cơ mà!”