Tích lũy nhiều như vậy cũng đã đến lúc thử uy lực của chúng nó rồi. Về phần có thể gây nguy hại đến những người khác hay không ấy à? Pháo do Tom và Jerry sản xuất, bảo nổ nhà mình là chỉ nổ nhà mình, tuyệt đối không lan đến hàng xóm.
Lúc này, không biết vì thể chất quá tốt hay là do Tom ra tay quá nhẹ mà một tên hải tặc cường tráng đã tỉnh lại, gã vừa thấy đống “pháo” kia còn không cảm thấy nó là pháo, nào có pháo cao bằng cả một người!
Nhưng mà nhìn tình huống thì gã cũng có thể đoán được đại khái vận mệnh của mình, thử đưa ra thỉnh cầu sau cùng: “Có thể giao hai tên kia cho tôi được không, ít nhất hãy để tôi tự tay giết chết chúng, thế thì dù tôi có chết cũng không có gì tiếc nuối!”
Trương Đạt Dã giơ một trang giấy lên, trên đó viết: “Tại sao tôi phải giúp một tên hải tặc hoàn thành tâm nguyện?”
Tên này tức giận muốn chửi người, Tom cũng tức lắm, cảm thấy mình làm việc không được tốt, lại xông tới cho gã ta một gậy, sức lực rất lớn, gậy bóng chày cũng gãy làm đôi.
Cục u trên đỉnh đầu hải tặc lại trồi thêm một cục nhỏ, còn tặng kèm ba con chim nhỏ bay lòng vòng quanh cục u hót ríu rít.
Thế giới an tĩnh, Trương Đạt Dã trói chặt ông chủ và nhân viên cửa tiệm đã hôn mê lại, đốt củi dưới nồi áp suất rồi dẫn Tom và Artoria ra khỏi cửa tiệm.
Ba người tìm một vị trí thích hợp, yên tĩnh chờ đợi. Ba phút vừa điểm, một tiếng nổ vang rền, bom nồi áp suất nổ tung, cả ngôi nhà run rẩy kịch liệt và bay lên mấy chục mét như tên lửa, còn rất kỳ quái mà bưng cả sàn nhà theo.
Sau đó đống pháo còn lại cũng bị kíp nổ, tặng cho quần đảo Sabaody một chùm pháo hoa rực rỡ:
Bùm! Bùm! Bùm bùm chát bùm bùm chát...
Không hiểu sao tiếng nổ mạnh bắn thành giai điệu allegro vui tươi, căn phòng trên không trung cũng rung theo tiết tấu. Mãi đến khi pháo nổ hết thì căn phòng mới quay trở lại theo đúng quỹ đạo bắn lên, vỡ thành vụn gỗ và cặn thủy tinh.
Tiếng động lớn như vậy đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Đa số người nghỉ chân đứng xem, chờ đến khi kịp phản thì vội vàng bỏ chạy thật xa. Tiếng nổ mạnh thường đồng nghĩa với phiền toái, người thường vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.
Còn một phần nhỏ người lựa chọn đi tới kiểm tra tình huống. Chắc ôm ý định kiếm chác chỗ tốt hoặc chỉ muốn đi hóng hớt mà thôi.
Còn vài người khá là bình tĩnh nói chuyện với bạn đi cùng: “Bên kia nổ kìa.”
“Ờ, nổ kìa.”
“Hình như tôi vừa thấy một ngôi nhà bay lên trời thì phải.”
“Tôi cũng nhìn thấy.”
Hai người nhìn nhau: “Tôi nghe nói GR22 có bệnh viện mắt khá tốt.”
“Đi.”
...
Những nô lệ vừa được thả ra ngoài cũng đều nghe thấy tiếng động ấy, còn nhìn thấy cửa tiệm quen thuộc kia ở giữa không trung, bọn họ che mặt bật khóc, yên lặng biết ơn ân nhân không rõ tên, sau đó đi về phía cảng.
Ở cảng có thể mua được vé tàu rời khỏi đây. Bọn họ muốn rời hòn đảo ác mộng này để tìm kiếm cuộc sống mới, hoặc trở lại quê hương của mình.
Trương Đạt Dã và Artoria không quan tâm sự cảm kích của những người này. Hai người không làm thế để người ta biết ơn mình, chỉ là cảm thấy làm được thì làm thôi.
Tom càng sẽ không đắn đo mấy chuyện như vậy, nó cảm thấy thú vị thì làm.
Chờ Artoria cảm giác được khí tức của sáu người nọ biến mất rồi, cả ba mới đi vòng qua đám người xem náo nhiệt để trở lại quán rượu. Lúc này đã là buổi trưa.
“Ồ? Hóa ra là tác dụng trong thời gian có hạn à?” Vừa vào tới quán rượu, Trương Đạt Dã nhận ra mình đã có thể nhìn thấy Tom và Artoria.
Tom và Artoria cũng kinh ngạc nhìn xuống người mình, sờ sờ cánh tay lại sờ sờ gương mặt, mực nước giống như cứ thế tan biến, trên người chẳng còn vết gì chứng tỏ từng bôi mực lên.
Tâm trạng của Artoria có vẻ khá lên rất nhiều: “Chúng ta may thật, xong việc mới hết tàng hình. Nếu đang trên đường mà hiện hình thì sẽ gây rối loạn mất.”
“Đúng là may thật.” Trương Đạt Dã liếc Artoria, hình như giá trị lucky của cô nàng này rất cao thì phải? Thế nên mới đúng lúc như vậy chăng? Nhưng chuyện này không quan trọng lắm, trọng điểm là:
“Tom, người ta đói rồi.”
Hôm nay cả ba không làm thêm chuyện gì khác, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài ấy mà, chỉ cần không bị phát hiện ra, sau này có thể chậm rãi đi đánh lén đám buôn người kia.
Nói tóm lại, cảm giác làm anh hùng vô danh khá là thoải mái, Trương Đạt Dã thoáng cảm nhận được một thú vui của Peter Parker khi đeo mặt nạ làm Spiderman và Lục Tiểu Thiên che mặt làm người bay rồi.
Đáng tiếc, mực nước tàng hình chỉ có tổng cộng 300 ml, hai người một mèo cùng nhau hành động thì chỉ dùng được mười lần. Nếu muốn tiếp tục hành động thì hoặc là phải tăng mạnh hiệu suất, hoặc là kiếm được một bộ trang phục toàn thân.