Chương 40: Nam chính Tiêu Thần lại bị đưa vào bệnh viện rồi!
Ở một diễn biến khác, nam chính Tiêu Thần tốn công tốn sức, cuối cùng cũng trốn viện thành công.
Hắn ta ngoảnh đầu nhìn tòa nhà bệnh viện đèn đuốc sáng trưng rồi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ đợi đấy, Lâm Bắc Phàm, lần này đến lượt ngươi phải nằm trong đó! Tiêu Thần ta nói được làm được!”
Tiêu Thần bèn băng qua vườn hoa, tâm trạng hắn ta bây giờ đang vô cùng tốt. Kết quả hắn ta lại đụng phải một người béo ục ịch đang chạy bộ.
“Uỳnh!”
Tiêu Thần cảm giác như kiểu đụng phải một đoàn tàu hỏa.
Lực va chạm cực lớn khiến hắn ta bay ngược về phía sau mấy mét và ngã phịch trên mặt đất.
“Khụ khụ…” Tiêu Thần cảm giác ngực mình đau nhói lên, lục phủ ngũ tạng cũng vậy.
Tuy nhiên chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đây.
Chỉ thấy tên béo ục ịch kia theo quán tính ngã đè xuống người hắn ta.
Tiêu Thần trừng lớn hai mắt: “Đừng mà!”
“Uỳnh!”
Cuối cùng tên ục ịch kia vẫn đè xuống hắn ta.
Chỉ thấy một tiếng răng rắc vang lên, xương sườn mà Tiêu Thần đã chữa lành lại gãy một lần nữa.
Khoảnh khắc ấy, hai mắt hắn ta như chết lặng, cảm giác cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh quá đỗi.
Tiếp đó, cơn đau đớn kịch liệt truyền đến!
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến những người nghe phải đau lòng, người thấy phải rơi lệ!
Bà béo đè trên người Tiêu Thần vội vàng bò dậy: “Ngươi sao rồi? Có sao không?”
“Sao lại là ngươi nữa?” Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà béo trước mặt đây chính là người đã đưa hắn ta vào bệnh viện lần trước.
Cái dáng người béo mập của nàng ta khiến Tiêu Thần vẫn nhớ tới tận giờ.
“Hóa ra là ngươi, trùng hợp quá!” Bà béo mỉm cười.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Bà béo hơi cúi đầu, trông nàng ta có vẻ tự ti: “Ta thấy ta béo quá nên mới chạy bộ buổi đêm để giảm béo! Ta cho ngươi biết nè, hiện giờ ta đã giảm được năm cân rồi đấy, hiệu quả giảm béo cực kì rõ rệt luôn!”
Nàng ta còn tỏ vẻ kiêu ngạo nữa chứ.
Thế nhưng trông thấy sắc mặt tái mét của Tiêu Thần, nàng ta lại căng thẳng, hỏi: “Ngươi sao rồi? Trông ngươi có vẻ không được ổn cho lắm…”
Tiêu Thần tức giận nói: “Nhờ phước của ngươi mà xương sườn ta lại gãy rồi đây!”
Bà béo hoảng loạn: “Hả? Để ta đưa ngươi tới bệnh viện!”
Tiêu Thần vội nói: “Ta không tới bệnh viện! Ta không tới bệnh viện đâu! Ta không muốn… xin ngươi đấy…”
“Không tới bệnh viện làm sao được? Ngươi đã bị thương như thế rồi! Nghe lời đi, ngoan!”
Cứ thế, nam chính Tiêu Thần lại bị đưa vào bệnh viện một lần nữa, hắn ta lại phải nằm trong phòng bệnh lúc trước.
Điều khác biệt duy nhất là băng vải cuốn trên người hắn ta đã dày hơn!
Ngoài ra ánh mắt của Tiêu Thần cũng tê dại hơn rất nhiều.
Hắn ta thực sự không hiểu rõ ràng đã chạy thoát rồi mà tại sao vẫn phải quay về đây?
Hơn nữa còn quay về bằng phương thức y hệt lần trước!
Ông trời ơi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?
Một tiếng sau, Lâm Bắc Phàm và Tống Vũ Tinh tới bệnh viện.
Hắn quan tâm hỏi: “Tiêu lão đệ, ngươi thấy thế nào rồi?”
Tiêu Thần nghiến răng nói: “Ta rất ổn, cảm ơn… ngươi đã quan tâm!”
“Ta nói chứ đang yên đang lành sao ngươi lại chạy khỏi bệnh viện? Ngươi nhìn đi, giờ vết thương chồng chất vết thương, càng nghiêm trọng hơn rồi đấy! Ngươi không nằm tĩnh dưỡng ba tháng thì không khỏi được đâu! Ôi, sau này ngươi đừng có chạy lung tung nữa biết chưa?” Lâm Bắc Phàm nói với giọng vừa quan tâm vừa trách móc.
Tiêu Thần lườm hắn một cái.
Không chạy? Không chạy thì để cả đời này phải nằm trong lòng bàn tay ngươi à?
“Đúng vậy đó, sau này ngươi đừng có chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng thương đi! Lớn đầu rồi mà ngươi còn không biết chăm sóc bản thân, đúng thật là!” Tống Vũ Tinh hơi tức giận.
Ban đầu nàng đang hẹn hò với Tiểu Phàm, mặn nồng ngọt ngào biết bao, kết quả lại bị cái chuyện này phá vỡ.
Trong lòng nàng không tức mới gọi là lạ!
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thôi, không nói nhiều nữa, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta và Vũ Tinh đi trước đây!”
Nói đoạn, hắn bèn nắm lấy tay của Tống Vũ Tinh.
Tiêu Thần kinh ngạc: “Các ngươi…”
“Tiêu lão đệ, để ta giới thiệu cho ngươi!” Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói: “Vũ Tinh đã trở thành bạn gái của ta! Khoảng thời gian này chúng ta ở chung rất hòa hợp, thấy ổn vô cùng nên mới trở thành người yêu!”
Tống Vũ Tinh đỏ mặt, nàng không phủ nhận.
Tiêu Thần tức đến mức muốn thổ huyết.
Mới có mấy ngày thôi mà hai người đã trở thành người yêu rồi ư?
Tốc độ nhanh quá rồi đó!
Đúng là đôi cẩu nam nữ!
Siêu cẩu nam nữ!
Tiêu Thần cảm giác đầu mình như phát ra ánh sáng màu xanh lá!
Xanh rực luôn!
Xanh đến mức lòng hắn ta hoảng hốt!
“Không nói nhiều nữa, ta và Vũ Tinh đi hẹn hò tiếp đây! Ngươi tự dưỡng thương cho tốt, biết đâu lúc ra viện ngươi lại được uống rượu mừng của chúng ta đấy! Ha ha!”
Tiêu Thần lại càng tức hơn!
Ngươi cướp vị hôn thê của ta, lại còn ra vẻ trước mặt ta nữa!
Đúng là quá ngang ngược!
Chuyện này còn đau hơn cả việc xương sườn gãy!
Lâm Bắc Phàm, ta với ngươi không đội trời chung!
Từ nay về sau, có ngươi thì sẽ không có ta!
“Ta đi trước đây, tạm biệt!”
Lâm Bắc Phàm nắm tay Tống Vũ Tinh, rời khỏi bệnh viện một cách tiêu sái.
“A!” Tiếng gào phẫn nộ vang vọng khắp bệnh viện.