Chương 80: Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được oan
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên như thường, không có gì thay đổi.
Tuy nhiên có một người nào đó cảm thấy hơi ngứa ngáy, khó có thể ngồi yên được nữa rồi.
Trong lòng cười khổ, không phải chứ?
Hiệu quả của trận pháp này quá mạnh mẽ, phát huy nhanh như vậy sao?
Ta vừa mới ngồi xuống thôi mà!
"Tiểu Ngô, đừng di chuyển tới lui nữa, ngồi im cho ta!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc phê bình.
"Vâng, Lâm tổng!" Ngô Ca nhẫn nhịn chịu đựng.
Trong lòng thầm nghĩ, nhịn chút thôi, nhịn một chút thôi là qua rồi!
Lâm Bắc Phàm lại uống một ngụm trà, sau đó đặt trà sang một bên, hai tay đan chéo nắm chặt, nói: "Ta gọi các người vào là có liên quan đến chuyện ngày đó!"
Sắc mặt của hai người đều trở nên vô cùng mất tự nhiên.
"Tiểu Ngô, không phải là ta muốn chỉ trích ngươi!"
Lâm Bắc Phàm gõ bàn, tận tình khuyên bảo: "Tuy ta không kỳ thị quan điểm yêu đương của ngươi, cũng không phản đối tình yêu ở chốn công sở, nhưng ngươi cũng quá phóng túng rồi, cách yêu cũng quá buồn nôn! Trong giờ làm việc mà lại công khai theo đuổi dì Lưu, còn luôn miệng gọi baby baby vô cùng thân mật, ôi!"
Lâm Bắc Phàm chậc chậc lắc đầu: "Nói thật là người bình thường không thể nhìn nổi, cũng khó mà nuốt trôi!"
Ngô Ca xấu hổ cúi đầu, ta cũng không thể nuốt trôi đây này.
"Xưng hô thân mật của các ngươi thì gọi trong âm thầm thôi! Tình yêu của các ngươi cũng cứ thầm lặng là được rồi! Nói tóm lại, chính là đừng mang đến công ty!"
"Bởi vì ngươi làm như vậy sẽ làm hỏng bầu không khí của công ty. Ngươi nói là ta phạt ngươi đi, nhưng mọi người đều có quyền tự do yêu đương! Không phạt thì mọi người nhao nhao bắc chước theo thì phải làm sao? Còn ra thể thống gì nữa? Ngươi nói có đúng hay không?" Lâm Bắc Phàm nói.
Ngô Ca ngẩng đầu: "Lâm tổng, muốn phạt thì ngươi phạt ta đi, tất cả lỗi lầm đều là của một mình ta, không liên quan đến dì Lưu!"
"Coi như ngươi còn có chút trách nhiệm của đàn ông!"
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: "Nhưng ta vẫn phải nghiêm khắc phê bình ngươi! Bởi vì ngươi còn trẻ, dễ bốc đồng, dễ đi đường vòng! Bây giờ ta phải bắt đầu phê bình ngươi, ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, đừng di chuyển tới lui nữa!"
"Vâng, Lâm tổng!"
Sau đó Lâm Bỉ Phàm bắt đầu phê bình.
Nói liên tục trong mười phút phút, không có một câu nào bị lặp lại.
Thế nhưng Ngô Ca thì thảm rồi.
Dưới tác dụng của trận pháp khiến toàn thân hắn ta khô nóng, ngứa ngáy khó chịu như ngồi trên đống lửa, hoảng loạn bất an như mắc xương cá ở cổ họng...
Kéo tay áo ra xem, phát hiện đã xuất hiện mấy vết phồng rộp rồi.
Mà sau lưng hắn ta đối mặt với trận pháp, hấp thu nhiều tác dụng tiêu cực nhất, càng ngứa ngáy đến mức không thể nào chịu đựng được.
Trái tim hắn ta tràn đầy sự tức giận: "Chết tiệt! Sao bản thân ta lại phải nhận lấy tất cả nữa vậy?"
"Không được nhúc nhích, ngồi nghiêm túc đi! Bây giờ ta đang phê bình ngươi đó, ngươi nên khiêm tốn lắng nghe, sau đó suy xét lại lỗi lầm của mình.” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
Ngay cả dì Lưu cũng không nhịn được nói: "Tiểu Ngô, ngồi im đi, nghe cho nghiêm túc, Lâm tổng cũng là vì tốt cho ngươi thôi!"
"Nhưng Lâm tổng, ta có việc gấp, ta muốn ra ngoài một chuyến!"
"Bớt kiếm cớ đi cho ta! Cho dù ngươi có muốn lắng nghe hay không thì cũng phải nhịn thêm cho ta hai mươi phút nữa! Nếu ngay cả hai mươi phút cũng không nhịn được thì ngươi không cần làm ở chỗ này nữa!"
Ngô Ca vì báo thù mà quyết định nhẫn nhịn chịu đựng.
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm phê bình thêm mười phút nữa.
Mỗi một phút mỗi một giây đều khiến Ngô Ca bị dày vò vô cùng kinh khủng, có nghe nói qua hình phạt cười chưa?
Chính là gãi ngứa cho người ta, làm cho người ta cười không dừng lại được, một loại hình phạt vô cùng tàn nhẫn, trước mắt chính là cái này!
Hơn nữa hiệu quả còn được phóng đại lên mười lần!
Lâm Bắc Phàm thấy dáng vẻ bị dày vò vô cùng thống khổ này khiến hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
Lâm Bắc Phàm đứng lên: "Ta ra ngoài nghe điện thoại, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây cho ta! Nếu ta quay lại mà không thấy ngươi thì hậu quả rất nghiêm trọng, có biết chưa?"
"Biết rồi, Lâm tổng!"
Sau khi Lâm Bắc Phàm rời đi, Ngô Ca lập tức nhảy ra khỏi vị trí ban đầu, hai tay nhanh chóng gãi ngứa khắp mình mẩy, giống như một con khỉ vậy.
Dì Lưu nhìn đến ngơ ra: "Tiểu Ngô, ngươi đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Ngô Ca sáng lên: "Dì Lưu, có thể giúp ta một việc được không?"
Dì Lưu: "Việc gì?"
"Lưng ta hơi ngứa một chút, ngươi có thể giúp ta gãi một chút được không?"
"Được, gãi ở đâu?"
"Ở đây!"
"Ở đây!"
“Dì Lưu, gãi mạnh lên một chút!”
“Ta đã gãi rất mạnh rồi, đã chảy ra cả máu, không còn cách nào khác cả!”
"Người chờ một chút!"
Ngô Ca nói một tiếng, cởi áo, lộ ra thân trên cường tráng: "Dì Lưu, dì tiếp tục đi!"
Dì Lưu a một tiếng: "Lưu manh!"
Sau đó che mặt chạy trốn.
Ngô Ca: “...”
Đúng lúc Lâm Bắc Phàm và mấy đồng nghiệp cùng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này đều phải ngơ ra: "Đây là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Ca cởi trần...
Lưng bị móng tay gãi đến chảy máu...
Còn dì Lưu xấu hổ tức giận chạy trốn...
Cùng với một tiếng thét chói tai vừa rồi đã tạo thành một hình ảnh vô cùng hoàn chỉnh trong lòng mọi người.
Ngô Ca: "Phụt!"