Chương 94: Đồ giả
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: "Ngươi biết không? Chỉ vài ngày trước, hắn ta không cẩn thận ngã vào lòng dì Lưu, sau đó chảy máu cam luôn! Ta nghi ngờ là hắn ta giả vờ, cố ý sờ soạng của người ta!"
Vương Bàn Tử: "Ôi...”
Lâm Bắc Phàm lại nhỏ giọng nói: "Sau đó không đến hai ngày, hắn ta liền đuổi theo phía sau người ta gọi baby ở trước mặt toàn bộ mọi người trong công ty của chúng ta, còn nói một đống những lời ân ái buồn nôn! Nếu như không phải là tình yêu đích thực thì sao mà có dũng khí như vậy được?"
Vương Bàn Tử: "Ôi...”
Lâm Bắc Phàm lại nhỏ giọng nói: "Cuối cùng, bởi vì tuổi trẻ khí thịnh huyết khí phương cương, không chịu nổi sự hấp dẫn của dì Lưu, suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm mà người đàn ông nào cũng đều sẽ phạm phải."
Vương Bàn Tử: "Ôi...”
Lông mày của Vương Bàn Tử nhíu hết cả lại.
Phải biết rằng, đối với Bàn Tử mặt đầy thịt mà nói thật là không dễ dàng!
"Nhưng cũng may cuối cùng cũng là kết cục viên mãn!"
Lâm Bắc Phàm hưng phấn nói: "Dì Lưu của chúng ta rốt cục cũng bị sự chân thành và kiên trì của hắn ta làm cho cảm động, cho nên đồng ý trở thành bạn gái của hắn ta, hai người không sợ lời đồn mà ở bên nhau rồi!"
Vương Bàn Tử cau mày: "Ông chủ, ngươi không đùa đấy chứ? Bọn họ thật sự đến với nhau sao?"
"Từng câu từng chữ đều là thật!"
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc gật đầu: "Thậm chí ta còn nghi ngờ lúc trước hắn ta vào công ty của ta chính là vì theo đuổi dì Lưu!"
Ngô Ca lao ra từ phía sau, mặt đen sì nói: "Lâm tổng, đủ rồi, chúng ta tới đây để mua đồ cổ!"
"Thật ngại quá, vừa rồi ta quá hưng phấn, không kìm lòng được!" Lâm Bắc Phàm xin lỗi.
Ngô Ca: "..."
Lúc này, Vương Bàn Tử giống như là đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Ánh mắt nhìn Ngô Ca trông rất quái dị, được lắm cái tên này!
Ta nói sao đột nhiên lại đi làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh chứ, rõ ràng là muốn tiếp cận người trong lòng mình, nhất cự ly nhì tốc độ mà!
Ngươi muốn theo đuổi phụ nữ thì theo đuổi đi, người anh em đây sẽ không ngăn cản ngươi!
Nhưng sao ngươi lại có thể tìm một người phụ nữ như vậy để theo đuổi chứ!
Người đó có thể làm mẹ ngươi được luôn đó!
Có phải là trộm mộ nhiều rồi, ở chung với cương thi bên trong mộ lâu rồi cho nên khẩu vị cũng trở nên nặng hơn rồi đúng không?
Ngô Ca bị ánh mắt của Bàn Tử nhìn đến mức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Rất muốn giải thích tất cả những chuyện này là một sự hiểu lầm, không phải như thế này.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, sau khi xong chuyện mới có thể giải thích được với Bàn Tử.
Sau đó là đến thời gian biểu diễn của Ngô Ca, hắn ta vạch trần mấy đồ cổ bày trên cửa sổ, nói vô cùng rõ ràng mạch lạc, thể hiện năng lực giám định bảo bối phi phàm.
Vương Bàn Tử giả vờ kinh ngạc nói: "Xem ra ngươi thật sự là một người trong nghề!"
"Đương nhiên rồi, Ngô lão đệ của ta chính là người chuyên nghiệp nhất!"
Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói: "Ông chủ, mau lấy thứ tốt trong cửa hàng của các người ra để cho người anh em này của ta xem xét!"
"Được, mấy vị quan khách xin mời chờ một chút!"
Vương Bàn Tử lấy ra mấy cái hộp tinh xảo từ bên trong cửa hàng, sau đó lần lượt mở ra.
"Ta có thể nói với các ngươi..."
Vương Bàn Tử đắc ý nói: "Đây đều là những thứ mà ta thu mua từ những ngôi… khụ khụ… người bạn cũ, đều là hàng tốt chân chính! Nếu không phải thấy người anh em này có vài phần năng lực thì ta cũng không nỡ lấy ra!"
“Ông chủ bớt nói nhảm đi, nhanh chóng lấy đồ ra đi!”
"Được thôi!"
Vương Bàn Tử lập tức cẩn thận lấy ra một bức tranh từ trong hộp.
“Đây chính là một trong những bảo bối trong cửa hàng chúng ta —— bảng chữ mẫu của Tống Huy Tông!
“Ta nghĩ mọi người đều biết đến Tống Huy Tông, tuy làm hoàng đế không ra làm sao, nhưng thư họa của hắn ta chính là độc nhất vô nhị! Nhất là Sấu Kim Thể do hắn ta tự sáng tạo ra, đây là một trong những thể chữ viết nhà nhà đều biết, cực kỳ nổi danh!"
"Mà bảng chữ mẫu này của ta do Tống Huy Tông viết lúc hai mươi sáu tuổi!"
"Ngươi xem bảng chữ mẫu này, chỉnh thể cân xứng, rõ ràng minh bạch, phóng khoáng linh động, mạnh mẽ lại dịu dàng, vô cùng đẹp mắt! Tranh chữ của Tống Huy Tông đều rất có giá trị sưu tầm trong giới sưu tầm! Nếu ngươi thích bức tranh chữ này thì bán cho ngươi với giá ba nghìn vạn!"
Đám người Lâm Bắc Phàm thưởng thức một lát: "Không sai, thật sự rất đẹp!"
Sau đó, hắn kề đầu đến bên cạnh Ngô Ca, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có đáng để xuống tay hay không?"
Ngô Ca nhỏ giọng nói: "Lâm tổng, đây là đồ giả!"
"Đồ giả? Xem ra không đáng để xuống tay!"
“Không, tuy rằng là đồ giả nhưng lại cực kỳ đáng để xuống tay!”
"Vì sao?"
"Lâm tổng, bức tranh chữ này thật ra là người hậu thế viết phỏng theo! Nhưng người viết phỏng theo kia lại là một vị học giả nổi tiếng, được gọi là Đông Lâm tiên sinh, có thành tựu rất lớn ở phương diện thư họa! Hơn nữa, đối phương am hiểu nhất là viết phỏng theo chữ của người nổi tiếng! Tranh chữ của đối phương tuy rằng so ra thì kém với Tống Huy Tông, nhưng cũng đáng giá năm sáu trăm vạn!"
"Lâm tổng, ta nghi ngờ ông chủ biết bức tranh này là đồ giả, nhưng lại không biết là do ai vẽ! Ta lừa hắn ta một chút, nói không chừng có thể chiếm hời mà thu bức tranh này vào tay!"
Lâm Bắc Phàm vỗ bả vai của hắn ta: "Phải xem ngươi rồi!"
"Không thành vấn đề!"
Ngô Ca đứng lên: "Ông chủ, bức tranh này là đồ giả!"
Vương Bàn Tử: "Sao lại nói như vậy? Đây sao có thể là đồ giả được, ngươi nói ta nghe xem nào!"