Thân thể Ngô Hoành lại một lần nữa bị cái đuôi lớn đánh bay ra ngoài, lúc này, ngay cả món y phục linh khí phẩm cấp không cao trên người hắn cũng đã trở nên rách tung toé.
Nhưng trên người hắn ngược lại không có bất kỳ vết thương nào, ngược lại cảm giác hưng phấn trên mặt càng nồng nặc hơn.
Hắn đã lâu lắm rồi không được chiến đấu thống khoái như vậy, lúc ở trên núi Vô Danh, hắn cũng không thể tìm thấy một đối thủ thích hợp để đánh nhau thống khoái một trận.
Tìm sư tôn thì hắn không dám, cũng sợ bị sư tôn treo lên đánh một trận; tìm đại sư huynh, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý; tìm sư muội hắn, nàng còn quá nhỏ; tìm Phương thúc, thực lực của hắn quá yếu.