- Tuyệt đối không nên trêu chọc chuyện không liên quan đến mình, không nên tỷ thí với bất cứ ai, không nên tùy tiện kết giao bằng hữu, không được đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông phái làm gì, càng quan trọng hơn là không được gây thù hằn, tốt nhất đừng bước ra khỏi phạm vi núi Vô Danh, một mực tu luyện trong núi Vô Danh cho thật tốt.
- Nếu ra ngoài gặp phải chuyện bất bình thì chớ xen vào việc của người khác, nhớ phải đi vòng qua, dù có người cầu cứu thì ngươi cũng không cần để ý.
- Lỡ mà ngươi có động thủ với người khác, nếu có thể âm sau lưng người thì không cần lỗ mãng đơn đấu, có thể quần ẩu thì tận lực quần ẩu, không nên nói nhảm quá nhiều với kẻ địch, có thể nhất kích tất sát thì nhất kích tất sát, sau đó nhất định phải xử lý hiện trường sạch sẽ.
- Thứ năm, gặp phải đối thủ đánh không lại, có thể chạy trốn thì chạy trốn, nhớ không được bại lộ địa chỉ tông phái và tục danh của sư tôn.
- Thứ sáu. . .
- Nếu quả thật có người trêu chọc chúng ta, dưới tình huống không tránh được chiến đấu thì nhất định phải quan sát rõ ràng rồi mới quyết định xuất thủ.
- Nhớ lấy: Đánh nhau chỉ đánh người thấp hơn mình một hai đại cảnh giới, gặp phải người cùng cảnh giới thì tốt nhất nên trực tiếp chạy trốn, gặp phải người cảnh giới thấp hơn thì trực tiếp một chiêu oanh sát, sau khi giết còn phải nghiền xương thành tro, tốc độ nhất định phải nhanh, trước và sau khi xuất thủ nhất định không được phí lời hết bài này đến bài khác, tốt nhất đừng nói chuyện, trực tiếp xuất thủ toàn lực.
Ngô Hoành nghe đến đây khóe miệng méo xẹo, đây là lần đầu tiên hắn nghe qua những lời này.
- Sư huynh, quy củ của núi Vô Danh chúng ta chính là như vậy sao?
Ngô Hoành có chút không tin.
Sao lại có thể như thế được? Tại sao sư tôn lại là như vậy người? Không phải võ giả nên dũng cảm tiến tới sao?
- Ngô Hoành, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem tại sao ngươi lại biến thành như vậy.
Vương Đằng cười lạnh một tiếng.
- Tuyệt đại đa số người trên thế giới này, chỉ cần tu luyện từng bước một thì sẽ không vi phạm quy luật mạnh được yếu thua, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chạm đến khí vận chi tử.
- Những khí vận chi tử này có thể là một tên tạp dịch bị ngươi xem thường, một đệ tử ngoại môn một cực kỳ bình thường trong tông môn, cũng có thể là một thiếu gia hoàn khố, thậm chí có thể là một gia hỏa kinh mạch bị đứt đoạn như ngươi.
- Bọn họ thường bị người khác khinh thị, trào phúng, nhận hết ấm lạnh trong nhân thế, nhưng trên thực tế số mệnh của bọn họ lại lớn đến ngập trời, chỉ cần kỳ ngộ vừa đến thì sẽ nghịch tập nhân sinh, rơi xuống vách núi thì sẽ gặp phải truyền thừa Thượng Cổ, đi dạo hàng vỉa hè thì sẽ phát hiện thánh khí thậm chí thần khí. . .
- Cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn hắn rất nhiều thì ngươi cũng sẽ không cách nào giết chết hắn, hoặc là có cường giả đến cứu, hoặc là có át chủ bài chạy thoát, sau cùng ngươi sẽ phát hiện, tốc độ phát triển của hắn nhanh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, đợi khi ngươi lấy lại tinh thần thì tất cả đều đã đã muộn, hắn sẽ giết ngươi, sau đó thân nhân bằng hữu bên cạnh ngươi, gia tộc của ngươi, sư môn của ngươi đều sẽ báo thù cho ngươi, sau cùng hối hận trở thành bảo bảo tặng kinh nghiệm cho hắn.
Nghe được những lời nói này của sư tôn, thân thể Ngô Hoành chấn động, đây không phải chính là nói đến hắn sao?
Tiểu tử kia chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường của Liệt Diễm tông, thiên tư bình thường, nếu không thì người sư muội kia hắn căn bản sẽ không không chú ý tới tiểu tử đó, những chó săn của hắn cũng sẽ không khi nhục tiểu tử đó.
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, tu vi của tiểu tử đó lại đột nhiên tăng mạnh, thậm chí vượt qua hắn, đánh hắn không có chút lực trở tay, thậm chí còn bái Thái Thượng trưởng lão Liệt Diễm tông làm thầy.
Mỗi một chuyện đều làm cho Ngô Hoành suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Không ngờ hôm nay lại bị sư tôn nói rõ ràng.
Xem ra sư tôn nhất định gặp qua rất nhiều khí vận chi tử như vậy, vậy chẳng phải mình đã có hi vọng báo thù rồi sao.
Ngô Hoành nhìn trừng trừng Vương Đằng, thần tình cực kỳ kích động.
- Sư tôn, ngài nói quá đúng, đệ tử nhất định sẽ kiên quyết tuân thủ quy củ của núi Vô Danh, không có ngài cho phép, ta nhất định sẽ không bước ra khỏi núi Vô Danh nửa bước.
Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu, ngộ tính của nhị đồ đệ này vẫn còn rất cao.
- Sư đệ, ngươi sao vậy?
Phương Húc ở bên cạnh có chút không rõ ràng cho lắm, tuy sư tôn nói những thứ này sẽ làm cho người khác giật mình, nhưng hình như không liên quan gì với bọn hắn mà.
- Sư huynh, ba lạp ba lạp...
Ngô Hoành kể lại chuyện của hắn một lần, Phương Húc ở bên cạnh nghe mà cũng sửng sốt.
- Cái này, thật sự có người như vậy à?