Chỉ thấy Tô Liệt trực tiếp lăn khỏi chỗ, hiểm hiểm tránh thoát một kích.
- May mà ta phản ứng nhanh, nếu không thì chắc sẽ bị thương rồi. . . Ta mẹ nó.
Chỉ thấy Phương Húc đắc thế không tha người, trường thương trong tay tiếp tục đâm về hướng Tô Liệt trên mặt đất.
- Ta nhận thua.
Tô Liệt bị dọa sợ, vội vàng hô to.
Âm thanh của Tô Liệt vừa dứt, trường thương của Phương Húc dừng lại trước người Tô Liệt.
- Nguy hiểm thật.
- Phương Húc chiến thắng, nhận được một điểm.
- Lần này là ta chưa chuẩn bị xong, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy.
Trước gần xuống lôi đài, Tô Liệt không quên nói một câu.
- Ca, ngươi không sao chứ?
Tô Thiên Quân đưới lôi đài thấy Tô Liệt xuống thì vội vàng đi lên trước hỏi.
- Ca ngươi sao có thể có chuyện gì được chứ, nếu không phải tiểu tử kia chiếm trước tiên cơ thì ta cũng sẽ không thua.
Tô Liệt bình tĩnh nói.
- Yên tâm đi, chờ lát nữa gặp được Ngô Hoành của núi Vô Danh kia, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn, lần này ta sẽ không đại để mắc bẫy nữa.
- Ca, sợ là không thôi được rồi, ta cảm giác Ngô Hoành kia còn lợi hại hơn Phương Húc này.
Tô Thiên Quân thận trọng nói.
- Ừm? Ngươi không tín nhiệm ca ta của ngươi sao? Ngô Hoành kia xem xét cũng chỉ là một mãng phu, chỉ có lực phòng ngự hơi mạnh, lực lượng hơi lớn, lấy thân pháp và vũ khí của ta, đánh bại hắn dễ dàng.
Tô Thiên Quân nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Tô Liệt, nhất thời không dám nói tiếp nữa.
- Ngươi là anh ta, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, ta tạm thời không đánh lại ngươi, ngươi nói đều đúng.
- Tiểu tử chơi trường thương kia thật mạnh, Tô Liệt lại không đỡ nổi một thương của hắn.
- Đánh rắm, nếu không phải tiểu tử kia không nói võ đức, đoạt chiếm được tiên cơ thì sao sư huynh Tô Liệt có thể bại được chứ?
- Đệ tử này của Vương trưởng lão không tệ nha, ngộ đến chân tủy của thương pháp, hơn nữa thoạt nhìn lực lượng cũng không nhỏ.
Từng vòng từng vòng tỷ thí chậm rãi trả qua, trong lúc đó hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng nhận thua mấy trận.
Chủ yếu là nhận thua khi gặp một số sư tỷ, dù sao thì có đánh cũng không ý nghĩa.
Sư tôn đã nói, lần thi đấu này không cần quá để ý thứ tự, chỉ cần đạt top 19 là được rồi, dù sao thì nhận thua ai mà không phải nhận thua, dứt khoát nhật thua một số sư tỷ xinh đẹp cũng tốt hơn.
- Ngô Hoành đối chiến Tô Liệt.
- Phương Húc đối chiến Vương Nhị Ngưu.
-
- Ngươi cũng là người của núi Vô Danh, Phương Húc kia là gì của ngươi?
Tô Liệt ngạo nghễ nhìn Ngô Hoành.
- Ta là sư đệ của hắn.
- Rất tốt, xem ta thu thập ngươi như thế nào đây.
Ngô Hoành bất đắc dĩ nhìn Tô Liệt đối diện:
- Có phải đầu óc của con hàng này không bình thường không, sư tôn nói, gặp phải loại này người này thì không nên nói nhảm với hắn quá nhiều, để tránh ảnh hưởng đến IQ.
Nghĩ đến đây, Ngô Hoành nắm chặt thiết côn trong tay, đập về hướng Tô Liệt.
Tuy hắn luyện Loạn Phi Phong Chùy Pháp, nhưng cũng không trở ngại hắn dùng thiết côn, đại khái là uy lực hơi kém chút.
- Hừ, lần này ta đã sớm chuẩn bị, bằng vào ngươi còn muốn đánh tới ta.
Tô Liệt nhìn đến Ngô Hoành đối diện bắt đầu chuyển động, vẻ mặt khinh thường.
Thân thể của hắn vẫn rất thành thật bắt đầu chuyển động, vận dụng Lược Ảnh Bộ mà hắn tu luyện nhiều năm né tránh.
Mắt thấy Ngô Hoành một kích không trúng, khóe miệng Tô Liệt cười lạnh một tiếng, dẫn theo trường kiếm giống như gió táp đâm về hướng Ngô Hoành.
- Đinh!
- Bành!
- A!
Ba âm thanh gần như đồng thời vang lên, chỉ thấy Tô Liệt ôm mặt thống khổ ngã xuống trên lôi đài, mà trong hai tay Ngô Hoành đối diện cầm hai thiết côn.
Loạn Phi Phong Chùy Pháp vốn là sử dụng song chùy, cho nên Ngô Hoành sử dụng hai cái thiết côn cũng rất bình thường.
- Ta nhận thua!
Tô Liệt run rẩy nói.
- Ngô Hoành chiến thắng, nhận được một điểm.
- Ca, ngươi không sao chứ?
Tô Thiên Quân vội vàng đỡ lấy theo trên lôi đài xuống Tô Liệt.
- Ai u, đau ~! Ngươi thấy bộ dáng của ta giống không sao lắm à?
Tô Liệt tức giận trừng mắt liếc Tô Thiên Quân, lúc này hắn lại hít vào một hơi kêu đau.
- Còn không phải ngươi nhất định phải tìm tên kia gây chuyện à, vừa rồi ta đã nói tên kia rất lợi hại, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi muốn tìm hắn, xem ra Tô gia còn phải dựa vào ta kế thừa rồi, đầu óc của ca ca đã không dùng được.
Trong lòng Tô Thiên Quân âm thầm nghĩ.
Nhưng lời này hắn không dám nói ra trước mặt Tô Liệt, nếu như để Tô Liệt nghe thấy thì tuyệt đối có thể đánh phế hắn.
- Tê ~! Hai người núi Vô Danh kia có chút lợi hại, tạm thời không nên chọc bọn họ.
Tô Liệt nhìn Tô Thiên Quân trịnh trọng nói.