Vương Đằng quay đầu nhìn về hướng hai đồ đệ của mình.
- Tiền bối, đừng giết chúng ta!
Phương Húc và Ngô Hoành giật nảy mình, cùng nhau lui về phía sau mấy bước.
Nam nhân này thật là đáng sợ!
Giết người chỉ giết là được rồi, hắn thế mà lại đánh người ta đến mức không còn tro.
- Hừ! Hai người các ngươi, chờ trở về ta sẽ thu thập các ngươi.
- Sư tôn?
- Ừm.
Vương Đằng nhẹ gật đầu.
- Sao ngài lại tới đây?
- Khụ khụ, tốt, chuyện này sau này lại nói, Phương Húc, ngươi đưa Ngô Hoành qua đây, vi sư trị liệu một chút thương thế trên người các ngươi.
Vương Đằng tranh thủ thời gian đánh gãy đề tài này.
- Vâng, sư tôn.
Vương Đằng thả ra một đạo Thần Dũ Thuật đối với Ngô Hoành, chỉ thấy vết thương trên người Ngô Hoành khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, ngay cả vẻ mặt cũng biến thành đỏ ửng lên.
Hắn lại thả ra một đạo Thần Dũ Thuật đối với Phương Húc.
- Tốt, bây giờ cùng đi đón sư muội của các ngươi đi, chờ sau khi đón sư muội của các ngươi thì chúng ta thì về núi.
Vương Đằng mở miệng nói.
Lúc hắn tới đây cũng không mang theo Tiểu Bạch Hổ mà đặt ở nơi xa, sau đó bố trí mấy trận pháp ở xung quanh nó.
- Sư muội?
Phương Húc và Ngô Hoành liếc nhau một cái, bọn họ nhớ hình như môn hạ của sư tôn chỉ hai đệ tử là bọn họ, mà bọn họ cũng không nhìn thấy những người khác trên núi Vô Danh, sao đột nhiên lại có thêm một sư muội nữa?
Chẳng lẽ là sư tôn vừa thu nhận trong mấy ngày bọn họ rời tông sao?
Còn nữa, vì sao sư tôn lại biết bọn họ ở trong bí cảnh này? Vì sao liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ?
Bọn họ đã thay đổi dung mạo rồi mà?
Nhưng cũng may mà sư tôn đến đây, nếu không thì hôm nay hai người sợ là khó thoát tai kiếp.
Vương Đằng không để ý đến hai đồ đệ suy nghĩ lung tung.
- Đi theo ta.
Vương Đằng vung tay lên, một chiếc linh chu xuất hiện trên mặt đất, mũi chân hắn nhẹ nhàng điểm một cái đã nhảy lên linh chu.
- Tới.
Phương Húc và Ngô Hoành thả người nhảy lên, cũng nhảy lên linh chu.
- Sư tôn, người sư muội kia có xinh đẹp hay không?
Ngô Hoành có chút nhỏ giọng hỏi.
Vương Đằng quay đầu nhìn nhị đồ đệ này một chút, khẳng định nói:
- Sau khi lớn lên khẳng định rất xinh đẹp.
Sau khi lớn lên?
- Chẳng lẽ hiện tại sư muội còn rất nhỏ? Như vậy nói cách khác có thể bồi dưỡng từ từ. . .
Chỉ chốc lát sau, linh chu đã bay đến phía trên chỗ của Tiểu Bạch Hổ.
Vương Đằng từ trên linh chu nhảy xuống, đi về hướng vị trí của Hổ Nữu.
- Hổ Nữu, tới đây.
- Ngao ngao (sư phụ).
Vương Đằng ôm lấy Hổ Nữu, thả người nhảy lên, lại lần nữa nhảy lên linh chu ở giữa không trung.
- Sư tôn, sư muội ta đâu?
Phương Húc và Ngô Hoành đặt ánh mắt đặt ở trên người sư tôn, lại nhìn Tiểu Bạch Hổ trong ngực sư tôn một chút.
KHông phải sư tôn nói đi đón sư muội sao? Vì sao lại mang con Tiểu Bạch Hổ trở về?
- Chẳng phải sư muội của ngươi đang trong ngực ta sao?
Vương Đằng mở miệng nói ra:
- Hổ Nữu, đây là hai sư huynh của ngươi.
- Ngao ngao (sư huynh tốt).
Phương Húc và Ngô Hoành trợn mắt hốc mồm nhìn Tiểu Bạch Hổ trong ngực Vương Đằng, miệng há thật lớn, nhất thời chưa hoàn hồn lại.
Sư muội lại là một Tiểu Bạch Hổ!
- Sư. . . Sư. . . Sư tôn, ngài không có nói đùa chớ?
- Ta là loại người thích đùa giỡn sao?
Trong lúc nhất thời, trên linh chu trở nên an tĩnh.
Hổ Nữu nhìn Vương Đằng một chút, lại nhìn Phương Húc và Ngô Hoành cách đó không xa một chút.
- Tốt, trước kiểm tra một chút trong bí cảnh còn có những người khác hay không, còn lại trở về sơn môn nói tiếp.
- Vâng, sư tôn.
Sau đó, Vương Đằng mở ra linh chu tại tìm kiếm trong bí cảnh.
Dù sao có mấy người vừa rồi có thể tiến vào thì những người khác cũng sẽ có khả năng tìm được nơi này, an toàn vẫn là trên hết.
Tinh thần lực của Vương Đằng cũng không thể lập tức bao trùm đến toàn bộ bí cảnh, cho nên chỉ có thể lái linh chu dùng tinh thần lực tìm kiếm.
- Tốt, chúng ta ra ngoài đi.
Sau khi xác định ở đây không còn người nào khác, Vương Đằng cũng yên tâm.
Đi ra khỏi cổng bí cảnh, Vương Đằng lại dùng tinh thần lực cảm giác gần đó một chút, sau khi phát hiện không có người nào khác mới yên lòng.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Vương Đằng thu hồi linh chu, nói với các đồ đệ.
- Sư tôn, không dùng bay linh chu trở về sao?
- Trưởng lão Thiên Kiếm tông và đệ tử đều tới, nếu như chúng ta dùng linh chu bay trở về, bầu trời mục tiêu quá lớn, dễ dàng thu hút người khác chú ý, vẫn là đi bộ trở về sẽ an toàn hơn, ta sẽ một mực dùng tinh thần lực dò xét.
Vương Đằng thản nhiên nói.
- A.
Một đường đi, Vương Đằng dùng tinh thần lực dò xá, đi ra ngoài Man Hoang sơn mạch.
Ngoại trừ gặp phải một số Yêu thú ra thì bọn hắn không có gặp những người khác.