- Sư tỷ, chúng ta đột nhiên nhớ rằng có chút việc muốn tìm sư phụ.
Lục Hân Di nói.
- A a, đúng rồi, tiểu sư muội, tại sao trong ngực ngươi lại có một con Tiểu Bạch Hổ vậy?
Nữ đệ tử nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ trong ngực Vương Hân Hân thì lên tiếng hỏi.
- Sư tỷ, Tiểu Bạch là chúng ta vừa mới nhặt được từ dưới chân núi, mang về để sư phụ nhìn xem.
Lục Hân Di nói ra.
- Ngao ngao (ngươi tốt).
- Há, vậy các ngươi mau đi đi, hiện tại sư phụ nàng đang ở trong đại điện.
Nữ đệ tử mở miệng nói.
- Được rồi, cảm ơn sư tỷ.
Trụ sở núi Tiên Tử không đơn sơ giống như trên núi Vô Danh của Vương Đằng, bởi vì nữ đệ tử trên núi Tiên Tử đông đảo, cho nên trên núi Tiên Tử có một cung điện hào hoa, trong cung điện lại chia ra thành nhiều phòng nhỏ, mỗi một phòng nhỏ lại bố trí các trận pháp như Tụ Linh Trận.
Có thể nói, trụ sở núi Tiên Tử có thể đứng hàng đầu trong số rất nhiều ngọn núi trên Thiên Thánh tông, đuổi sát núi Thiên Thánh, hoàn toàn không phải núi Vô Danh của Vương Đằng có thể so sánh được.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến lúc trước Vương Đằng chỉ lẻ loi một mình, ai lại nghĩ rằng núi Vô Danh của hiện tại lại có ít người như vậy chứ, chờ môn hạ đệ tử nhiều lên, có lẽ hắn cũng phải hoạch định núi Vô Danh một chút.
Lục Hân Di và Vương Hân Hân ôm lấy Tiểu Bạch Hổ trong ngực vừa vào đại điện đã nhìn thấy một vị phụ nhân dáng người cao gầy, thành thục mê người đang an tĩnh ngồi trên ghế bành trong đại điện, chỉ vừa nhìn thấy bóng người ngồi ở chỗ đó đã có một loại khí tức dụ hoặc đập vào mặt.
- Sư phụ!
Hai người cung kính hô một tiếng.
- Ừm.
Bạch Khiết khẽ gật đầu:
- Sao các ngươi lại trở về nhanh như vậy, không phải ngươi nói chơi ở bên ngoài rất vui sao?
- Sư phụ, ta và sư muội trên đường nhặt được con Tiểu Bạch Hổ, cố ý mang về cho sư phụ ngươi xem một chút.
Lục Hân Di nói.
- Đúng vậy, đúng vậy sư phụ, Tiểu Bạch rất đáng yêu, sư tỷ nói Tiểu Bạch có thể đã có chủ nhân, chính là đồ nhi muốn nhận nuôi Tiểu Bạch, không biết sư phụ có biện pháp nào không?
Vương Hân Hân chạy đến trước mặt sư phụ, đưa trong ngực Tiểu Bạch Hổ đến trước mắt sư phụ.
- Sư phụ, ngươi xem, đây chính là Tiểu Bạch, nó rất ngoan.
- Ngao ngao (ngươi tốt)
- Ngươi!
Bạch Khiết duỗi ra ngón tay ngọc thon dài điểm lên cái trán của Vương Hân Hân một cái.
Nói đến, Vương Hân Hân là một hậu bối bà con xa của nàng, bằng không thì cũng sẽ không bị nàng thu làm đệ tử thân truyền, nếu như thiên phú của Vương Hân Hân thật sự vô cùng xuất chúng thì cũng không tới lượt nàng thu làm đệ tử thân truyền.
- Sư phụ, ta có thể thu nuôi Tiểu Bạch sao?
Bạch Khiết không nói gì, nàng bế Tiểu Bạch Hổ lên.
Hổ Nữu cũng mở to đôi mắt căng tròn nhìn phụ nhân xinh đẹp trước mặt này.
- Trên người của nàng thơm quá, là mùi mà trên người sư phụ và sư huynh không có. . .
- Đây là?
Ánh mắt Bạch Khiết nhìn chằm chằm mấy khối ngọc phù Hổ Nữu đeo trên cổ.
Tuy nàng không chuyên tu trận pháp và luyện khí nhất đạo, nhưng nàng cẩn thận nhìn một chút vẫn nhận ra mấy khối ngọc phù này có tác dụng gì.
- Chỉ sợ không được, lai lịch của Tiểu Bạch Hổ này không đơn giản, chỉ sợ là cục cưng quý giá của Ngự Thú phong bên kia.
Bạch Khiết mở miệng nói.
Trên người nó có đeo ngọc phù hộ thân, cấp độ cũng không thấp, chỉ sợ huyết mạch trên người Tiểu Bạch Hổ này không tầm thường, hẳn là thú tể mới ra đời của Ngự Thú phong lén chạy ra ngoài.
Dù sao Thiên Thánh tông chỉ có Ngự Thú phong là chơi Yêu thú, tất cả đệ tử có Yêu thú đều thuộc về Ngự Thú phong.
Mà lấy ngọc phù hộ thân con Tiểu Bạch Hổ này đến xem, hiển nhiên không phải đệ tử bình thường có thể có được, chỉ sợ là đệ tử thân truyền hoặc là sở thuộc trưởng lão.
- Sư phụ, không được sao?
- Huyết mạch trên người Tiểu Bạch Hổ cũng không bình thường, người của Ngự Thú phong sẽ không bỏ qua.
- Ngao ngao ngao (hai người kia đang nói gì đấy, nói liên tục không ngừng, ta đều đã đói bụng. )
Hổ Nữu chạy ra ngoài chơi như vậy, đồ ăn buổi sáng đã sớm tiêu hóa xong, trên người của nàng cũng không có túi trữ vật, ngoại trừ miếng thịt khô Vương Hân Hân đút cho nàng thì nàng cũng chưa được ăn gì khác, lại thêm nàng tu luyện Yêu Thần Quyết * Thôn Phệ Thiên, tiêu hóa năng lượng vốn rất nhanh, lúc này đã sớm đói bụng.
Ánh mắt Hổ Nữu tỏa ánh sáng nhìn chỗ cao ngất trước mắt, tăng thêm mùi thơm truyền vào lỗ mũi, nhất thời không nhịn được, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hướng về. . .
Trong lúc nhất thời, ba người trong đại điện đều ngây dại.
Vương Hân Hân và Lục Hân Di ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch Hổ trước ngực sư phụ.
Lá gan của Tiểu Bạch Hổ này cũng quá lớn rồi!