- Ngụy công công, ngươi nói ta cần phải trở về không?
Thiếu niên nhẹ giọng hỏi.
- Tam công tử, nếu như ngài trở về, nương nương chắc chắn sẽ rất vui vẻ?
Nam tử trung niên đứng sau lưng thiếu niên trả lời, âm thanh của hắn có chút the thé.
- Được rồi, vẫn là đợi lát nữa rồi nói sau, thật vất vả lắm hắn mới đi ra ngoài một chuyến, vẫn là đợi sau này mới trở về, ít nhất cũng phải chờ xem hết đại hội Bách Tông lần này.
Thiếu niên có chút lười biếng nói.
- Vâng, tam công tử.
Thiếu niên này tên là Sở Chiếu, thân phận của hắn cũng giống như tên của hắn, là nhật nguyệt giữa trời, hiện nay là tam hoàng tử của Vương Triều Đại Càn, mẫu phi của hắn là đương kim hoàng hậu, cữu cữu của hắn là đại nguyên soái của Đại Càn Vương Triều, nắm giữ tam quân.
Ngoại trừ đại hoàng tử được phụ thân hắn coi trọng nhất ra thì hắn chính là người thừa kế hoàng vị mạnh mẽ nhất.
Sở Chiếu ngược lại không có hứng thú gì đối với hoàng vị, nhưng mẫu phi và cữu cữu của hắn lại rất vừa ý hoàng vị Đại Càn Vương Triều, cho nên từ nhỏ hắn đã không thể không làm việc theo ý nguyện của mẫu phi, ngay cả vị Ngụy công công bên cạnh hắn cũng là thủ hạ trung thành mẫu phi hắn.
Lần này hắn đã phải năn nỉ mẫu phi hắn rất lâu nàng mới đồng ý cho hắn ra ngoài xem đại hội Bách Tông.
- Aizz!
Trong lòng Sở Chiếu thở dài, sinh ra ở hoàng thất, thân bất do kỷ!
- Hệ thống, ta đã sắp đi dạo hết tòa thành trì này mà cũng chỉ tìm được một đệ tử thích hợp sao?
Vương Đằng bỏ ra thời gian khoảng nửa ngày mới miễn cưỡng đi đến quận thành Thanh Lâm, hắn không tin, một tòa thành trì lớn như vậy, nhiều người như vậy mà hắn lại không tìm được một đồ đệ thích hợp.
Trong lúc này, hệ thống tìm thấy được một đệ tử thích hợp, nhưng khi Vương Đằng chạy theo vị trí tới nơi thì phát hiện đây là một trang viên, trong trang viên có mấy vị cao thủ, trong đó có một vị tu vi có thể còn cao hơn hắn một chút xíu.
Lúc ấy, Vương Đằng đã từ bỏ tên đồ đệ này.
Xem ra thân phận của tên đồ đệ này rất không đơn giản, bên cạnh hắn có cao thủ mạnh như vậy, nếu như hắn đi vào lừa dối người ta, chưa biết sẽ xảy ra dạng chuyện gì.
- Chỉ tìm thấy được một đệ tử phù hợp bị kí chủ thu làm đồ đệ.
- Không phải chứ, chẳng lẽ một tòa thành lớn như vậy mà chỉ có một người có thiên phú tu luyện đạt tới cấp S sao?
Vương Đằng không tin, nhiều người như vậy mà lại chỉ có một người có thiên phú tu luyện đạt đến cấp S.
- Dĩ nhiên không phải, nhưng mà chỉ có một người phù hợp để kí chủ thu làm đệ tử.
- Vì sao?
- Có sư phụ rồi thì không thích hợp, tuổi tác quá lớn thì không thích hợp, tính cách quá kém thì không thích hợp.
-
- Vậy ta xử lý những sư phụ đó được không?
- Kí chủ có thể thử một chút, xem sau này bọn hắn sẽ có lòng phản loạn hay không.
-
Vương Đằng đột nhiên cảm giác được quận thành này cũng không có gì tốt.
Bách Hoa lâu là nơi đặc sắc nhất quận thành Thanh Lâm, đó là nơi hấp dẫn không ít ánh mắt của quan to quyền quý, không ít nam nhân từ nhiều nơi khác tới, mỗi khi đến quận thành Thanh Lâm đều sẽ đến Bách Hoa lâu.
Nơi này có rượu và điểm tâm ngon nhất, có phục vụ tốt nhất, chỉ cần ngươi có đầy đủ linh thạch thì ngươi sẽ có thể hưởng thụ được phục vụ giống như Đế Vương.
Nhất là mấy ngày nay, đệ tử của tông môn từ nơi khác tới rất nhiều, đệ tử được phái tới cứ điểm trước đó đều sẽ dẫn các đệ tử khác tới Bách Hoa lâu một lần.
- Ai nha, Phong công tử, Lưu công tử, các ngươi đã tới rồi, mau mau mời vào bên trong, Tiểu Thúy, Tiểu Thanh các nàng còn đang nhớ các ngươi đó.
Phong Vô Cực vừa mới mang theo mọi người đi tới cửa Bách Hoa lâu đã bị một vị phụ nhân phong tư yểu điệu ở cửa nhìn thấy.
- Ha ha, cái kia. . .
- Yên tâm đi, Phong huynh, chúng ta hiểu!
- Hồng ma ma, an bài cho chúng ta một gian phòng, lại an bài cho chúng ta mấy cô nương tốt nhất.
- Được rồi, Phong công tử, tối nay bao các ngươi hài lòng.
Phụ nhân mềm mại vừa cười vừa nói.
Vừa tiến vào Bách Hoa lâu, hương khí đã đập vào mặt, trong lúc nhất thời, mấy thiếu niên huyết khí phương cương Phương Vô Nhai đã nhìn đến ngây người, bọn họ ở trong tông môn sao có thể nhìn thấy loại cảnh tượng này.
Ngày thường các sư tỷ sư muội trong tông môn đều ăn mặc rất chỉnh tề, nào giống nơi này. . .
Mà những thiên kiêu như bọn họ đều dành phần lớn thời gian khổ tu, cũng không có đi đến Âm Dương Hợp Hoan Tông.
- Khụ khụ, sư huynh Vô Nhai, Phương sư đệ, các ngươi đi theo ta.
Phong Vô Cực ho nhẹ một tiếng.
Ai, những sư huynh và sư đệ này còn quá trẻ, chắc chưa gặp qua bao nhiêu sự đời.
Nào giống hắn, chính là người đã thấy qua việc đời.
- Ừm.
- Được.