- Vương Đằng, ngươi đã đến rồi.
Vương Đằng vừa mới đi vào đại điện, Lưu Thành đã tiến lên đón.
Đây là một người bạn tốt nhất của Vương Đằng ở Thiên Thánh tông, bình thường hai người chơi với nhau cũng không tệ lắm.
Mấy năm này, Vương Đằng chỉ luôn đứng từ xa nhìn các nữ tu sĩ của Thiên Thánh tông, nhất là nữ tu sĩ xinh đẹp, cho nên bằng hữu của hắn cơ bản đều là nam.
- À đúng rồi, ngươi có biết tông chủ triệu tập chúng ta đến đây là có chuyện gì hay không?
Vương Đằng cười hỏi Lưu Thành.
Dù sao thì chuyện triệu tập tất cả trưởng lão giống như bây giờ rất ít xảy ra ở Thiên Thánh tông, trừ phi là xảy ra chuyện lớn gì đó, chí ít thì trong năm năm qua Vương Đằng chưa thấy qua.
- Không rõ lắm, nhưng mà chắc là không phải là chuyện gấp gì đâu, ta thấy mấy người Vương trưởng lão không hề cuống cuồng.
Lưu Thành chép miệng nhìn về phía mười mấy người trong đại điện, những người đó đều là trưởng lão nội môn của Thiên Thánh tông, tu vi thấp nhất cũng là Linh Nguyên cảnh tầng bảy, rõ ràng không cùng một cấp bậc với những trưởng lão ngoại môn như bọn hắn.
- Há, vậy là tốt rồi.
Nghe được Lưu Thành trả lời, Vương Đằng cũng yên tâm hơn không ít, nếu như Thiên Thánh tông thật sự xảy ra đại sự gì thì nói không chừng hắn sẽ mang theo đồ đệ vừa mới thu chạy trốn.
- Đúng rồi, ngày nào ngươi cũng ở trong sơn phong của mình tu luyện không cảm thấy nhàm chán sao?
- Còn tốt, thật ra tu luyện vẫn rất là vui sướng.
- Ai, ngươi người này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút quá trạch, đi ra ngoài dạo mấy vòng thì tốt bao nhiêu, nghe nói tông chủ Âm Dương Hợp Hoan Tông sát vách vừa cưới một tiểu thiếp xinh đẹp mấy ngày trước, cũng không biết lão đầu kia lớn tuổi như vậy có được hay không.
Lưu Thành có chút chua chua nói.
- Có phải ngươi muốn tìm bạn lữ hay không.
Vương Đằng liếc nhìn Lưu Thành từ trên xuống dưới đánh giá một chút, tuy hơi xấu một chút, nhưng may ra vẫn còn trẻ, mới chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi.
- Làm sao có thể, ngươi phải biết ái tình đáng ngưỡng mộ, nhưng cái giá của tự do càng cao, ta chính là người theo chủ nghĩa độc thân, đương nhiên, nếu như thật sự có loại xinh đẹp như tiên tử đó thì ta cũng không để ý đi đi cùng người ta.
- Ta thấy ngươi thèm thân thể người ta thì đúng hơn.
- Ngươi đây là đang vũ nhục nhân cách của ta, ta là hạng người như vậy sao?
- Đúng vậy.
Vương Đằng khẳng định nhẹ gật đầu.
- Ngươi. . .
Trong khi bọn hắn đang nói chuyện, từ phía sau đại điện có một vị nam tử trung niên nho nhã chậm rãi đi tới, hắn thân thể cao gầy, mặc trường bào trắng noãn, đeo một viên ngọc màu trắng hình đám mây ở bên hông, trên đầu đội ngọc quan nạm vàng, tỏa ra khí thế bất phàm.
Âm thanh trong đại điện cũng theo sự xuất hiện của hắn mà giống như thủy triều, chậm rãi lui xuống.
Tông chủ Thiên Thánh tông nhìn lướt qua đại điện phía dưới, hài lòng nhẹ gật đầu.
Hơn một trăm vị trưởng lão, thực lực thấp nhất cũng là Chân Nguyên cảnh, đây là chiến lực cao tầng của Thiên Thánh tông, cũng là nội tình giúp Thiên Thánh tông có thể đứng vững vàng trong phạm vi ngàn dặm quanh đây.
- Chư vị trưởng lão, hôm nay triệu tập các ngươi đến đây là vì chuyện thu nhận đệ tử cho tông phái sau hơn một tháng nữa, mấy năm gần đây, Thiên Thánh tông chúng ta thu nhận càng ngày càng ít đệ tử, người có thiên phú siêu quần bạt tụy cũng rất ít, đây đều là chuyện tốt do Kim Đỉnh môn làm.
Nói đến đây, tông chủ Thiên Thánh tông dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói:
- Cho nên lần này, ta và mấy người Vương trưởng lão đã thương lượng một chút, quyết định phái ra một vị trưởng lão dẫn đội đi đến các thành trì gần đây tuyển nhận một nhóm đệ tử có thiên phú xuất chúng.
- Chư vị trưởng lão, có ai nguyện ý đi hay không?
Đáng tiếc là, trong đại điện rất an tĩnh, tất cả mọi người đều không quá nhiệt tình.
Ai mà không biết, tông chủ Thiên Thánh tông và tông chủ Kim Đỉnh môn là tình địch, lúc còn trẻ bọn họ đều cùng thích một nữ tử, hai người vẫn luôn không ngừng tranh đấu, đáng tiếc sau cùng hai người lại không ai đạt được vị nữ tử kia yêu thương.
Nhưng mà mâu thuẫn giữa hai người vẫn không dừng lại, ngược lại càng ngày càng sâu, sau cùng thăng lên đến thù địch giữa các môn phái.
Đáng tiếc là thực lực của Kim Đỉnh môn mạnh hơn Thiên Thánh tông một chút, cho nên mỗi lần tranh đấu bọn hắn đều ở hạ phong.
Ví dụ như chuyện thu nhận đệ tử, đại bộ phận đệ tử có thiên phú cao ở các thành trì xung quanh đều nguyện ý đến Kim Đỉnh môn tu luyện, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến Thiên Thánh tông càng ngày càng không bằng Kim Đỉnh môn.
Mấy năm trước càng xảy ra một chuyện vì tranh đoạt một đệ tử thiên phú xuất chúng mà trưởng lão của hai tông phái hung hăng đánh nhau một trận, sau cùng trưởng lão Thiên Thánh tông bại vong.