- Đáng hận. . .
Ánh mắt La Tuấn Kiệt bốc lửa nhìn Vương Đằng.
- Chính là gia hỏa này. . .
- Tuấn Kiệt, ta thấy hay là thôi đi.
Nam tử trung niên có chút nhìn không được, chất nhi này của mình có chút ngốc mà.
Nữ tử giống như Hạ Mộng Dao sao có thể coi trọng chất nhi của hắn chứ?
Trừ phi mắt của nàng bị mù.
- Không được, tam thúc, ta nuốt không trôi cục tức này.
- Ai, trên người ngươi còn có bao nhiêu linh thạch?
- Ta. . . Tam thúc, ngươi cho mượn ta một chút linh thạch đi?
La Tuấn Kiệt nghĩ nghĩ nói ra.
- Khụ khụ, trên người của ta không có nhiều linh thạch, vẫn còn có tác dụng, thật sự là bất lực.
Nam tử trung niên ho khan hai tiếng nói ra.
Không phải hắn không muốn giúp cháu trai, mà thật sự là hắn bất lực, đúng, chính là lòng có lực mà lực không đủ!
La Tuấn Kiệt ngẩn ngơ, không ngờ tam thúc của mình lại thay đổi, không phải trước đó hắn cũng như thế sao?
Không đúng, trước đó hắn cũng không tìm tam thúc của hắn mượn linh thạch.
Hắn đưa ánh mắt về phía mấy tên thiếu niên sau lưng nam tử trung niên.
- Tuấn Kiệt ca, ngươi cũng biết, bình thường ta cũng không có nhiều linh thạch, đều đi mua tài nguyên tu luyện, trên người không còn lại bao nhiêu linh thạch, chỉ có mấy trăm linh thạch.
- Ta cũng giống vậy!
-
La Tuấn Kiệt nhìn một đám anh họ đường đệ của mình, có chút thất vọng lắc đầu.
- 131 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ nhất, còn có muốn ra giá hay không?
Nói xong, ánh mắt Hạ Mộng Dao vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua La Tuấn Kiệt.
- 132 ngàn linh thạch hạ phẩm.
La Tuấn Kiệt cảm nhận được ánh mắt Hạ Mộng Dao, vội vàng la lớn.
- Vừa rồi Mộng Dao lại nhìn ta!
- Ai, cháu trai ngốc này, sao La gia chúng ta lại có một hài tử ngốc như vậy chứ?
Nam tử trung niên nhìn bộ dáng kích động của cháu trai của mình, thở dài một hơi.
- 133 ngàn linh thạch hạ phẩm.
Vương Đằng không nhanh không chậm hô.
Hạ Mộng Dao lần nữa dời ánh mắt về phương hướng phòng của La gia.
Hả? Không có người!
Nàng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nàng lại nhìn không thấy bóng dáng của La Tuấn Kiệt đâu nữa.
Lúc này, La Tuấn Kiệt một mặt sầu bi đã đứng cách xa cửa sổ.
Khi hắn nghe được Vương Đằng lần nữa báo giá thì hắn biết hắn đã thua, mà còn thua rất triệt để.
- Mộng Dao, xin lỗi rồi, không phải ta không muốn mua hạt châu này, mà thật sự là ta nghèo rớt mồng tơi rồi!
Trong lòng La Tuấn Kiệt rất thống khổ.
Đều là bởi vì hắn không có linh thạch, mới đấu giá không lại Vương Đằng.
- Khách quý phòng số 56 ra giá 133 ngàn linh thạch hạ phẩm, còn có ai ra giá hay không?
Hạ Mộng Dao thu tầm mắt lại, lên tiếng nói.
Phía trên phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh, không người nào nguyện ý ra giá để đấu giá một món đồ không có chút tác dụng như vậy.
- 133 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ nhất!
-
- 133 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ ba, chúc mừng khách quý phòng số 56 đã mua được vật phẩm này.
Hạ Mộng Dao dứt lời, Vương Đằng cũng thở phào một hơi, vật phẩm này rốt cục thuộc về hắn.
- Ta đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại ngay.
Vương Đằng nói với mấy người, sau đó không kịp chờ đợi đi ra khỏi gian phòng, đồ vật chỉ có cầm vào tay thì hắn mới có thể yên tâm.
-
Thiên Thánh tông, núi Vô Danh.
Mấy ngày nay Hổ Nữu sinh hoạt rất thoải mái, dù sao thì sư phụ và sư huynh đều đã đi ra ngoài, hiện tại trên núi cũng không ai trông giữ nàng tu luyện, chỉ có điều là nàng không thể tùy ý rời khỏi núi Vô Danh.
Nhưng mấy ngày nay, bạn tốt của nàng thường xuyên tới cùng nàng đùa giỡn.
- Vương tiểu thư, ngươi lại tìm đến Hổ tiểu thư chơi nữa à.
Phương Đức lên tiếng nói.
- Ừm, Phương bá bá, Tiểu Bạch đang ở đâu?
Vương Hân Hân ngọt ngào nói.
Phương Đức:
- Hổ tiểu thư đang ở phía sau núi, có cần ta mang ngươi tới đó hay không.
- Không cần, không cần, để ta đi tìm Tiểu Bạch chơi là được rồi.
Vương Hân Hân liên tục khoát tay, sau đó chạy về phía sau núi núi Vô Danh.
Vương Hân Hân vừa mới chạy đến phía sau núi đã hô to lên:
- Tiểu Bạch, ngươi ở đâu a? Ta tới thăm ngươi.
- Ngao ngao (vui sướng, ta ở đây. )
Một thân ảnh màu trắng nhanh như thiểm điện từ trong rừng chui ra, đứng ở một bên bắp chân của Vương Hân Hân.
- Oa, Tiểu Bạch, tốc độ của ngươi thật nhanh, ta đã sắp không thấy rõ rồi.
Vương Hân Hân ngồi xổm người xuống, duỗi ra bàn tay nhỏ trắng noãn về hướng đầu Hổ Nữu, bắt đầu sờ soạng.
- Ngao ngao (vui sướng, ngươi có mang cho ta ăn ngon hay không? )
Hổ Nữu hướng về phía Vương Hân Hân kêu gào một trận.
- Tiểu Bạch ngươi sao vậy?
Vương Hân Hân vội vàng hỏi.
- Ngao ngao!
Sau khi nhìn một hồi, Vương Hân Hân mới hiểu được ý của Hổ Nữu:
- Tiểu Bạch, lần này ta mang cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon.
Nói xong, nàng từ trong túi trữ vật lấy ra gà quay, ngỗng nướng, thịt khô. . .
Nhìn Hổ Nữu hưng phấn ăn đồ ăn nàng mang tới, Vương Hân Hân không khỏi lên tiếng nói:
- Tiểu Bạch, ngươi có muốn đi ra ngoài chơi với ta hay không?
- Ngao ngao (sư tôn không cho ta xuống núi).