Mười một giờ đêm.
Khách sạn Thế Kỷ.
Vương Chấn Hưng còn không nghỉ ngơi mà dựa vào đầu giường đọc một quyển sách.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Vương Chấn Hưng đứng dậy đi mở cửa.
“Vương tiên sinh, không quấy rầy anh chứ?” Phùng Thiến Thiến rụt rè đứng ở cửa.
Vương Chấn Hưng nhìn thấy cô ấy, cũng đoán ra được chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: “Cô làm việc ở phòng ăn, sao lại đến phòng của khách thế này, mà hình như tôi cũng không gọi phục vụ phòng.”
“Tôi đã tan làm, nhưng vẫn có một vấn đề muốn hỏi Vương tiên sinh một chút.” Vẻ mặt Phùng Thiến Thiến thành khẩn.
“Chuyện gì?”
“Vương tiên sinh vẫn chưa trả lời vấn đề kia của tôi, anh … anh có thể trở thành quý nhân của tôi không?”
“Tôi không phải ba cô, vô duyên vô cớ, tại sao tôi phải giúp cô?”
“Tôi … tôi …” Phùng Thiến Thiến ấp úng nói không ra lời.
“Hay là, cô có cái gì đáng để tôi giúp đỡ?”
“Tôi, tôi nghĩ là tôi có.” Phùng Thiến Thiến bước về phía trước một bước, sau đó chậm rãi đóng cánh cửa sau lưng lại.
Chỉ chốc lát sau, phòng tắm bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy.
haiz, người trẻ tuổi sao lại không cố gắng phấn đấu, nhất định phải đi đường tắt.
Vương Chấn Hưng vừa đọc sách, vừa cảm khái.
[ Ký chủ làm việc ác thành công, dẫn dắt nữ phụ Phùng Thiến Thiến đi vào con đường sai lầm, thu được 30 điểm hào quang phản diện!]
[ Hảo cảm của nữ phụ Phùng Thiến Thiến với ký chủ +10, trước mắt tổng độ hảo cảm là 60 (mến mộ) ]
[ Ký chủ đã ngăn chặn nhân vật chính Tần Dật có được sự mến mộ của nữ phụ Phùng Thiến Thiến, ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện, đạt được 200 điểm phản công! ]
Ngoại hình xuất sắc của Vương Chấn Hưng khiến cho Phùng Thiến Thiến mới gặp đã đạt mốc 50 (rung động), sau khi trải qua một màn giao lưu hữu nghị thì tăng hẳn 10 điểm.
Có một nữ tác giả rất nổi tiếng từng nói, muốn nhanh chóng đi vào trái tim của người phụ nữ thì có một con đường tắt.
Quả nhiên là không lừa người ta.
Về phần chặn hảo cảm của nhân vật chính Tần Dật thì Vương Chấn Hưng không ngờ được.
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, Tần Dật là nhân vật chính, lại còn đẹp trai.
Có được sự mến mộ của nữ phụ cũng là chuyện thường tình.
Tất nhiên là bây giờ nhân vật chính không thể có được nữa rồi.
Bởi vì đã bị Vương Chấn Hưng chặn mất.
Mà Phùng Thiến Thiến có thể đạt tới mức mến mộ, vậy lại càng tốt, có thể để cô ấy làm một ít chuyện.
Chỉ dựa vào sức mạnh tiền bạc, Vương Chấn Hưng có một chút không yên tâm.
Mặt trời lên cao.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Phùng Thiến Thiến mệt mỏi mở mắt, cảm giác cả người như nứt ra.
Cô ấy quay đầu nhìn chiếc gối bên cạnh.
Trống không.
Anh ta đã sớm rời đi, chỉ để lại một tờ chi phiếu trên đầu giường.
Phùng Thiến Thiến khó khăn đứng dậy, cầm tấm chi phiếu lên nhìn, đếm một chuỗi số 0 trên đó.
Mười vạn?
Phùng Thiến Thiến trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có chút hốt hoảng, đếm đi đếm lại ba lần mới chắc chắn mình không đếm sai.
Đúng vậy, là mười vạn.
Nếu cô ấy ở đây làm công thì không biết phải bao lâu mới kiếm được mười vạn.
Hơn nữa đây cũng chỉ là anh ta tiện tay cho.
Trên điện thoại di động còn có một tin nhắn anh ta gửi tới hồi sáng sớm.
“Đây là tiền tiêu vặt tháng này của cô, trước tiên cần tân trang nhan sắc một chút.”
Tiền tiêu vặt một tháng?
Phùng Thiến Thiến hết kinh ngạc thì chuyển qua mừng rỡ.
Cô ấy thật là ngốc, tối qua sau khi tới đây cũng không đưa ra cái giá cụ thể cho lần “giao dịch” này.
Một số chuyện cứ mơ hồ xảy ra như vậy.
Nếu sau đó đối phương giả vờ như không có gì xảy ra, vậy cô ấy cũng không có cách nào đòi hỏi được.
Cũng may là người kia không làm như vậy.
Nhấc chăn lên, mặt của cô ấy liền đỏ ửng.
Đánh mất thứ mình đã giữ gìn nhiều năm, tuy Phùng Thiến Thiến có chút hốt hoảng, nhưng không hề hối hận.
Tiếp tục nằm trên chiếc giường lớn xa hoa của khách sạn cao cấp mà cô ấy chưa từng được nằm, nằm thêm một hai tiếng đồng hồ rồi cô ấy mới đứng lên đi đến tiệm thuốc gần đó.
Đến trưa.
Phùng Thiến Thiến nhận được tin nhắn, lập tức đến một nhà hàng sang trọng.
Vương Chấn Hưng đã sớm bao phòng.
Sở dĩ để Phùng Thiến Thiến tới trước, là để tránh bị người khác chú ý.
Dù sao Vương Chấn Hưng cũng là một người đàn ông độc thân có tiền có quyền vô cùng nổi tiếng ở Thanh Linh.
Phùng Thiến Thiến đợi khoảng nửa tiếng mới thấy Vương Chấn Hưng vào phòng.
“ Vương… Vương tiên sinh, ngài đến rồi.”
“Muốn ăn gì thì gọi đi.” Vương Chấn Hưng đưa thực đơn cho cô ấy.
“Vâng.”
Phùng Thiến Thiến nơm nớp lo sợ nhận thực đơn, nhìn thấy thật nhiều món ăn quý giá, rẻ nhất cũng đã là một ngàn.
Phùng Thiến Thiến nhìn đến líu lưỡi, cuối cùng chỉ gọi hai món.
Sau đó Vương Chấn Hưng lại gọi thêm hai món, rồi ấn một cái nút gọi phục vụ.