“Biết viết bản thảo phát biểu chứ? Tôi đi hội nghị từ thiện cần phải lên sân khấu phát biểu, giúp tôi viết một bài khoảng tám trăm chữ.” Vương Chấn Hưng giao cho Lâm Khả Khanh một nhiệm vụ.
“Biết thì biết, nhưng tôi sợ viết không hay.” Lâm Khả Khanh hơi khó xử.
“Cô viết trước, có chỗ nào không thích hợp tôi chỉ cô sửa, có điều sai một lỗi thì phải bị phạt một lần.” Vương Chấn Hưng nói.
“Còn bị phạt nữa à?” Lâm Khả Khanh mất hứng.
Vương Chấn Hưng không nói gì, lặng lẽ nhìn cô.
“Vâng, tôi viết ngay đây!” Lâm Khả Khanh trả lời theo thói quen, sau đó vội vàng qua phòng bên cạnh làm việc.
Sau khi Lâm Khả Khanh rời đi, Vương Chấn Hưng day day trán, hơi phiền muộn.
Làm từ thiện chắc chắn là cần tiền.
Mà anh là người khởi xướng, tất nhiên cần phải móc tiền túi ra rồi.
Một năm trước, công ty hoạt động tốt, lợi ích tăng trưởng ổn định.
Lúc ấy lấy ra một ít tiền làm từ thiện có thể nói là không hề hấn gì, còn có thể thu được danh tiếng tốt.
Nhưng gần đây Tập đoàn Chấn Hưng bị chèn ép, lợi nhuận dần dần giảm xuống, bất chấp kiên trì làm từ thiện chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.
‘Có thể nào bàn bạc thêm với mụ đàn bà thối Hàn Mi không nhỉ?’ Vương Chấn Hưng tự hỏi trong lòng.
Hàn Mi đang là người phụ nữ giàu nhất Thanh Linh, là mẹ của tên phú nhị đại mà Tần Dật đắc tội.
Hội nghị Từ thiện Thanh Linh lần này, ban tổ chức gần như đã mời tất cả người nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Thanh Linh tới, chắc chắn Hàn Mi sẽ không vắng mặt.
Chỉ cần anh đi hội nghị từ thiện, nhất định sẽ chạm mặt với Hàn Mi.
Vừa nghĩ tới Hàn Mi, Vương Chấn Hưng liền nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải mụ đàn bà này chèn ép công ty anh, thì năm nay anh đã có thể kiếm nhiều tiền hơn, sẽ không chỉ lái mỗi Bentley rồi.
Các ông chủ lớn khác đều có đủ loại xe sang thay phiên lái, mà anh chỉ có mỗi chiếc Bentley ngày nào cũng đi, biệt thự thì đến cả bể bơi cũng không có.
‘Tức giận thì tức giận, nhưng cứng chọi cứng với mụ đàn bà này thì không phải cách, có lẽ phải hi sinh một chút…’
Vương Chấn Hưng thầm tính toán trong lòng, sau đó nhờ hệ thống kiểm tra một chút thu hoạch gần đây.
[ Ký chủ: Vương Chấn Hưng ]
[ Giá trị may mắn: 305 ]
[ Hào quang phản diện: 166 ]
[ Điểm phản công: 1700 ]
[ Giá trị chiến đấu: 186 ]
[ Giá trị quyến rũ: 113 ]
[ Kỹ năng đặc biệt: Kỹ năng chiến đấu cao cấp ]
[ Đường mệnh cách: Vận đào hoa (sơ cấp) ]
Nhìn một lượt, ánh mắt Vương Chấn Hưng dừng ở mục điểm phản công.
Điểm phản công có thể dùng để đổi đồ từ cửa hàng của hệ thống.
1700 điểm phản công có thể đổi được gì?
Trong lòng Vương Chấn Hưng hơi mong đợi.
[ Đan long hổ 1000 ]
[ Mắt thấu thị 1100 ]
[ Y thuật cao cấp 1500 ]
Cửa hàng hiện ra một vài thứ, trước mắt điểm của Vương Chấn Hưng có thể đổi được ba món đồ đó.
Đầu tiên, ánh mắt Vương Chấn Hưng dừng ở “Đan long hổ”.
Viên thuốc này vừa nghe tên đã biết là đồ tốt rồi.
Chỉ là rốt cuộc có tác dụng gì đây?
Vừa suy nghĩ, Vương Chấn Hưng vừa kiểm tra tác dụng của “Đan long hổ”.
[ Đan long hổ: Sau khi dùng sẽ có được thân thể vô cùng cường tráng, đồng thời chức năng của thận được nâng cấp lên rất nhiều! ]
Ánh mắt Vương Chấn Hưng thoáng chốc sáng bừng lên.
Chỉ là đan long hổ dù tốt nhưng không phải thứ cần thiết cho bây giờ.
Dẫu sao anh cũng chẳng có ba ngàn mỹ nhân.
Hơn nữa, thân thể của anh vốn đã rất khỏe mạnh, bây giờ cũng đã đủ dùng rồi.
Còn Mắt thấu thị đương nhiên cũng là đồ tốt.
Bàn tay vàng của nhân vật chính, chính là nhờ Mắt thấu thị.
Dựa vào Mắt thấu thị làm mấy chuyện hèn hạ, thông qua thủ đoạn như đổ thạch* để trở nên giàu có.
*Hoạt động đổ thạch là một hình thức mua và cắt những viên nguyên thạch, thường là ngọc bích, để tìm ra những viên có giá trị. Nó mang tính cá cược rất cao vì không ai biết được bên trong những viên đá trông thô sơ sẽ là gì. Điều này khiến hoạt động này trở nên hấp dẫn nhưng cũng rất nguy hiểm.
Vương Chấn Hưng hơi động lòng, nhưng vẫn không đổi, ngược lại chọn “Y thuật cao cấp”.
Y thuật cao cấp cũng là năng lực mà chỉ nhân vật chính mới có, về mặt tác dụng thì mạnh hơn Mắt thấu thị nhiều.
Vương Chấn Hưng dùng 1500 điểm phản công, trực tiếp đổi lấy Y thuật cao cấp.
Rất nhanh, những kiến thức y thuật truyền vào đầu anh.
Vương Chấn Hưng mất một lúc để tiếp thu, rồi hoàn toàn hiểu hết.
Một tiếng sau.
Lâm Khả Khanh cầm bài phát biểu đã viết xong đến trước mặt Vương Chấn Hưng.
Vương Chấn Hưng vừa có một năng lực mới, theo bản năng lấy Lâm Khả Khanh luyện tập.
Trung y coi trọng nhìn, nghe, hỏi, sờ, đầu tiên là “nhìn”.
Cơ thể Lâm Khả Khanh cũng coi như khỏe mạnh, chỉ là có lẽ gần đây không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm áp lực công việc lớn, dẫn đến mất cân bằng nội tiết tố, làm kinh nguyệt không đều như lúc trước nữa.
“Vương tổng, bài phát biểu viết xong rồi, mời ngài xem qua.” Lâm Khả Khanh nhẹ nhàng đặt bài phát biểu lên bàn làm việc trước mặt Vương Chấn Hưng.
Cầm bản thảo, Vương Chấn Hưng xem sơ qua, phát hiện ít nhất có năm chỗ không ổn.
Soạt soạt…
Vương Chấn Hưng cầm bút lên, khoanh tròn những chỗ đó: “Sửa lại hết mấy chỗ khoanh đi.”
“Vâng.” Lâm Khả Khanh gật đầu, dè dặt cầm bản thảo trên bàn lên, nhưng lại vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Sao còn chưa đi?” Vương Chấn Hưng ngạc nhiên.
“Chẳng phải ngài nói là viết sai sẽ bị phạt sao?” Lâm Khả Khanh hỏi lại.
Vương Chấn Hưng chợt nhớ ra.
Vừa nãy nhìn thấy tinh thần Lâm Khả Khanh không tốt nên không muốn phạt cô, nào ngờ cô lại còn chủ động hỏi nữa.
Hay lắm, không phải cô bị mắc hội chứng Stockholm* chứ?
*Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Nếu thế thì sau này không cần khách sáo với cô như vậy nữa!
“Chống đẩy mười cái.” Vương Chấn Hưng thuận miệng nói.
“Chống đẩy mười cái?” Lâm Khả Khanh bị kiểu trừng phạt mới lạ làm choáng váng.
“Chê ít à?”
“Không phải, không phải, tôi làm liền đây!”
Lâm Khả Khanh vội vàng chống đẩy mười lần theo tiêu chuẩn, chẳng dám mảy may lười nhác.
Lúc cô học đại học đã thường xuyên tập yoga, thể chất rất tốt, chống đẩy mười cái không làm khó được cô.