Sáng sớm.
Lúc Tần Dật rửa mặt trong nhà vệ sinh công cộng, phát hiện nước trong bồn có làm thế nào cũng không trôi xuống.
Hứa Du Nhu đi đến nhìn thử, liền nói: “Chắc là đường ống thoát nước bị kẹt rồi, để xem khi nào chú Vương của con rảnh, mẹ kêu chú ấy đến thông ống.”
“Một ông chủ lớn như chú Vương, còn biết làm thông ống thoát nước sao?” Tần Dật cảm thấy ngạc nhiên.
“Đừng có thấy chú Vương của con bây giờ là một ông chủ lớn, nhưng trước đây cũng từng chịu khổ chịu cực đấy, làm giỏi vô cùng! Thay bóng đèn, sửa vòi nước và làm thông đường ống thoát nước, cậu ấy đều biết hết! Lúc trước trong nhà mẹ xảy ra vấn đề gì, đều là chú Vương của con đến giúp đỡ xử lý.” Hứa Du Nhu cười nói.
“Mẹ, lúc trước là do con không có ở đây, sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy cứ để con làm cho.”
“Một đứa nhóc như con, làm sao có thể làm những việc này, cứ để cho chú Vương của con làm đi.”
Hứa Du Nhu lập tức ngăn cản. Nếu như Tần Dật làm hết những việc này, vậy sẽ không còn lý do chính đáng nào để Vương Chấn Hưng đến đây nữa.
“Mẹ, bây giờ con không còn là trẻ con nữa, đã tròn mười tám tuổi rồi, đã là người lớn rồi!” Tần Dật không hài lòng nói.
“Được được, con là người lớn, được chưa? Bây giờ mẹ đang thất nghiệp, dựa vào con kiếm tiền nuôi mẹ, mẹ tìm cho con một công việc, con đi làm kiếm tiền đi.” Hứa Du Nhu thuận thế nói.
Lúc sáng sớm mới vừa tỉnh dậy, Vương Chấn Hưng đã gửi địa chỉ của một nhà máy qua.
Vốn dĩ Hứa Du Nhu vẫn còn đang đau đầu không biết làm sao để mở miệng, nghe đến Tần Dật nói mình lớn rồi, dứt khoát thuận theo lời thằng bé nói, khuyến khích nó đi làm.
“Mẹ, con chỉ mới vừa về, vài tháng nữa đi rồi tính tiếp.” Tần Dật không vui nói.
Cậu ta có nhiều bản lĩnh như vậy, xem bệnh cho người ta, hoặc là bói toán cho người ta, tiền kiếm được chẳng phải càng nhanh hơn sao?
Đi làm công cho người khác, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
“Còn phải đợi vài tháng nữa sao? Nhưng mà trong nhà sắp không còn gì ăn rồi.” Hứa Du Nhu ra vẻ u sầu.
“Không phải chứ? Chú Vương không trợ giúp cho mẹ sao?” Tần Dật kinh ngạc.
“Chú Vương đã giúp mẹ nhiều lắm rồi, cứ vươn tay ra với người ta mãi, mẹ cũng khó xử, con cho rằng cậu ấy thật sự là ba con à?” Hứa Du Nhu hỏi lại.
Tần Dật nghe vậy liền cảm thấy có lý, chỉ có thể nói: “Mẹ, mẹ không cần lo, việc kiếm tiền cứ giao cho con là được rồi.”
“Con không phản đối là được, lát nữa mẹ dẫn con đi tìm việc làm.” Hứa Du Nhu nói.
“Con tự mình đi được rồi.”
“Một mình con đi, mẹ có thể yên tâm sao? Lỡ như con bị người khác lừa thì làm sao?”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi mà, con sẽ không để người ta lừa mình đâu.”
“Đã nói không được chính là không được, mẹ đi tìm việc làm với con!”
“Mẹ, nói thật với mẹ vậy, con trai của mẹ không còn như xưa nữa, đã học được y thuật vô cùng cao siêu, làm gì còn cần phải đi làm công cho người ta, tùy tiện xem bệnh cho người giàu một chút, là tiền đã chảy đến ào ào rồi.”
“Tần Dật à Tần Dật, mẹ thấy là con điên rồi, trước đây con học hành không tốt, mất tích hơn một năm liền học được y thuật cao siêu, con xem mẹ con như đứa ngốc có phải không?”
“Mẹ, con nói thật mà!”
“Bữa sáng mẹ làm xong rồi, mau ăn sáng đi, ăn xong mẹ dẫn con ra ngoài tìm việc!”
“Con không đi đâu.”
“Rốt cuộc là con có đi hay không?”
Mẹ con hai người tranh chấp qua lại.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Hứa Du Nhu đi mở cửa, thấy Vương Chấn Hưng cầm theo một ít hoa quả và thuốc bổ đến.
“Mang theo nhiều đồ như vậy làm gì.” Hứa Du Nhu càu nhàu một tiếng, mời anh vào nhà.
“Là mua cho Tiểu Dật.”
Vẻ mặt Vương Chấn Hưng niềm nở.
Trên thực tế, chỉ là anh muốn đến xem thử, Hứa Du Nhu có làm công tác tư tưởng với Tần Dật kêu Tần Dật đến nhà máy làm công hay không.
“Vừa nãy ở ngoài cửa đã nghe thấy hai người cãi nhau, xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Chấn Hưng hỏi.
“Chú Vương, cháu thật sự biết y thuật, muốn kiếm tiền bằng y thuật, nhưng mà mẹ cháu không tin cháu, kêu cháu ra ngoài làm công, làm công một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Tần Dật oán trách nói.
“Trung y bác đại tinh thâm, làm gì có chuyện học được trong thời gian một năm, Chấn Hưng, cậu cảm thấy có thể không?” Hứa Du Nhu nói.
“Trung y tương đối khó học.” Vương Chấn Hưng biết Tần Dật biết y thuật, nhưng đương nhiên không thể nói giúp Tần Dật.
“Chú Vương, nếu chú không tin, cháu có thể xem bệnh cho chú, xem thử cháu có đang nói dối hay không.” Tần Dật nói.
Nghe vậy, trong lòng Vương Chấn Hưng hơi rung động.
Anh và Tần Dật đều có y thuật cao siêu, nếu như thay đổi mạch tượng, giả vờ như mình bị bệnh, có thể giấu diếm được Tần Dật không?