Hội nghị Từ thiện lần này, Vương Chấn Hưng xem như là vô cùng lời.
Sau khi tiễn nhân viên Chính phủ đi không lâu, Vương Chấn Hưng rời khỏi công ty, đi về phía tòa nhà cao ốc ở trung tâm.
Hàn Mi có thành ý như vậy, đương nhiên phải đi gặp mặt chị ta một chút.
“Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô, không có hẹn trước, nhưng cô có thể nói với chị ấy, tôi tên Vương Chấn Hưng.”
Đến quầy lễ tân, không chờ cô gái tiếp đón ở quầy lễ tân hỏi han, Vương Chấn Hưng đã mở miệng nói.
Nhân viên lễ tân liền gọi điện đến phòng làm việc của chủ tịch.
Mười giây sau, cuộc gọi đã kết thúc.
“Vương tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Nhân viên lễ tân cung kính ở phía trước dẫn đường.
Vào thang máy đi đến tầng cao nhất.
Ding dong.
“Chủ tịch, Vương tiên sinh đến rồi.” Nhân viên lễ tân gõ cửa.
“Mời vào.” Từ trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói bình tĩnh.
Nhân viên lễ tân đẩy cửa ra, đợi sau khi Vương Chấn Hưng đi vào phòng mới đóng cửa rời đi.
Trong phòng làm việc có hai người.
Một người là Hàn Mi, một người là nữ trợ lý của Hàn Mi.
Sau khi thấy Vương Chấn Hưng đi vào, nữ trợ lý đó lấy lá trà quý ra.
Sau khi ngâm lá trà xong, lập tức ra khỏi phòng làm việc.
Vương Chấn Hưng và Hàn Mi cách một bàn trà, ngồi đối diện nhau.
Ánh mắt của Hàn Mi không kiềm được mà quan sát Vương Chấn Hưng.
Hôm nay Vương Chấn Hưng tiếp đón nhân viên của Chính phủ, còn phải tiếp nhận phỏng vấn, vì vậy đã sửa soạn chu đáo.
Một thân tây trang màu đen phẳng phiu, làm nổi bật lên thân hình hoàn hảo một cách rất tốt. Mái tóc dài vuốt ngược ra sau, ngũ quan tinh xảo, không có điểm nào là không thể hiện rõ nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Ngoại trừ ngoại hình, còn có một thân khí chất mạnh mẽ.
Hàn Mi chỉ nhìn một cái, mà trái tim đã nhịn không được mà rung động, thậm chí còn có chút cảm giác căng thẳng luống cuống chân tay.
Đối với Hàn Mi mà nói, chuyện này là vô cùng không thể tưởng tượng được.
Chị ta là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, dường như không có việc gì có thể khiến chị ta cảm thấy căng thẳng.
Nhưng loại cảm giác này vẫn cứ cố tình xuất hiện.
Có hai nguyên nhân.
Hàn Mi bị bề ngoài của Vương Chấn hưng mê hoặc, đồng thời bị khí chất của Vương Chấn Hưng làm cho khiếp sợ.
Vương Chấn Hưng thông qua sự cố gắng không ngừng, đã làm cho số điểm hào quang phản diện của mình vượt qua Hàn Mi.
Hào quang phản diện sẽ có tác dụng áp chế và uy hiếp lẫn nhau.
Lần trước lúc Vương Chấn Hưng gặp Hàn Mi, ăn nói thận trọng, có chút cẩn thận dè dặt.
Nhưng lần này, anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vương Chấn Hưng không nhìn Hàn Mi, mà quan sát cách bài trí sang trọng của phòng làm việc này trước.
Cho dù là diện tích hay cách trang trí, đều ăn đứt căn phòng làm việc của Vương Chấn Hưng.
So sánh một chút, phòng làm việc của tổng giám đốc đó của anh thật sự là quá sơ sài.
Không hổ danh là người phụ nữ giàu có nhất Thanh Linh.
Thu lại ánh mắt từ cách bài trí ở xung quanh, lúc này Vương Chấn Hưng mới nhìn về phía Hàn Mi.
Hàn Mi mặc một bộ đồ công sở, vô cùng kín đáo, tóc đen búi lên, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất đoan trang nhã nhặn.
So với cách ăn mặc lần trước là hoàn toàn khác nhau.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát của Vương Chấn Hưng, Hàn Mi né tránh, tay chân lơ đãng chuyển động, nhưng dường như có đặt ở đâu cũng không dễ chịu.
Chị ta không biết hôm nay Vương Chấn Hưng muốn đến, nếu như biết được, chắc chắn sẽ sửa soạn trước, chứ không phải ăn mặc bình thường như lúc đi làm.
“Chị làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?” Sau khi Vương Chấn Hưng nhấp một ngụm trà, phá vỡ sự im lặng, có điều lại là đã biết còn cố hỏi.
“Vấn đề này tôi đã nói từ lâu rồi, không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn với cậu.” Hàn Mi đẩy ly trà đang ngâm nước trà bên trong về phía Vương Chấn Hưng.
“Bạn bè mà Hàn tổng nói, chắc là không phải ý chỉ bạn bè bình thường đâu nhỉ?” Vương Chấn Hưng nói.
Nghe đến lời này, Hàn Mi có chút vui sướng mừng rỡ. Cái tên này xem như cũng có chút thông suốt rồi.
“Vương tổng nghĩ sao thì là vậy đi.” Đôi môi đỏ mọng của Hàn Mi chứa ý cười.
Vương Chấn Hưng cười, không hề tiếp lời, chỉ nhấp một ngụm trà, tỉ mỉ thưởng thức.
Anh cũng sưu tầm không ít lá trà tốt, khả năng giám định trà cũng không tệ.
Loại trà mà Hàn Mi dùng để tiếp đãi anh, chắc là trà Vũ Di Đại Hồng Bào chính tông.
Giá trên thị trường của loại trà này lên đến một ngàn vạn một cân!
Hơn nữa có tiền chưa chắc đã có thể mua được.
Mấy loại trà tốt mà Vương Chấn Hưng sưu tầm, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy vạn tệ một cân.
Mặc dù cũng thuộc vào hàng ngũ người có tiền như Hàn Mi, nhưng chênh lệch bên trong đó vẫn là rất lớn.
“Trên đời này không có ai là không thích tiền, cậu có thể ra giá.” Hàn Mi hào phóng nói.