Tần Dật đi kiểm tra phân xưởng một vòng về, tạm thời không có việc gì làm nên cậu ta thấy hơi chán
Suy nghĩ một chút, cậu ta lấy điện thoại di động ra, mở giao diện bạn bè của Wechat, gửi cho Lâm Khả Khanh một tin nhắn.
“Chị gái, chị bận à?”
Phía sau tin nhắn còn gửi kèm icon nhe răng cười tỏ vẻ mình rất tươi tắn sáng sủa.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Tần Dật ôm di động chờ đợi.
Nhưng đợi vài phút cũng không thấy tin trả lời.
Tần Dật có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã tự an ủi mình.
Giờ đang là lúc nghỉ trưa, chị gái đang đi làm nên không trả lời tin nhắn được.
“Chị ơi, không bận thì nhắn tin tâm sự chút đi ạ.”
Tần Dật gửi tin nhắn lần thứ hai, trên màn hình hiển thị không thể gửi tin.
Bị chị gái xóa kết bạn rồi…
Tần Dật đen mặt.
Mà thật ra chuyện xóa kết bạn với Tần Dật không phải do Lâm Khả Khanh làm mà là Vương Chấn Hưng làm.
“Tiểu Lâm, tôi đã giúp cô xóa kết bạn với con trai của bạn tôi rồi, loại giang hồ này thường làm mấy chuyện không đàng hoàng, cô tốt nhất đừng nói chuyện với nó.” Vương Chấn Hưng trả di động lại cho Lâm Khả Khanh.
“Vâng, sếp không nhắc thì tôi cũng sẽ xóa kết bạn với anh ta, tôi không muốn dây vào loại người này.” Lâm Khả Khanh nói.
“Còn nữa, Tiểu Lâm, vừa rồi… thật ngại quá." Vương Chấn Hưng trở về vấn đề chính.
“Không sao, không sao, tôi vào toilet súc miệng rồi.” Lâm Khả Khanh đỏ mặt, ân cần hỏi: “Sếp, bệnh của sếp khỏi rồi đúng không?”
“Thần y kê đơn cho tôi nói là uống thuốc lần nào thì phải hỗ trợ trị liệu lần đó, tổng cộng có mười lần trị liệu, bây giờ mới có một lần trị liệu thôi.” Vương Chấn Hưng ra vẻ đang nhớ lại, sau đó nghiêm túc nói.
“Mười đợt trị liệu?” Lâm Khả Khanh kinh ngạc.
“Việc này quả thực làm khó cô quá, nếu không thì bỏ đi.” Vương Chấn Hưng thở dài.
“Tôi... tôi cũng đâu nói là không đồng ý.” Lâm Khả Khanh lẩm bẩm.
“Vậy vất quả cho cô rồi. Tiểu Lâm, tôi cũng không để cô hỗ trợ không công, tôi sẽ trả cho cô năm vạn cho một lần hỗ trợ trị liệu, mười lần điều trị là năm mươi vạn, cô thấy được không?” Vương Chấn Hưng hỏi.
“Không, nếu sếp trả phí hỗ trợ điều trị thì tôi sẽ không giúp nữa!” Lâm Khả Khanh lập tức từ chối.
Cô cam tâm tình nguyện hỗ trợ, không cần báo đáp, nếu có thu phí điều trị thì nghe giống như đang giao dịch.
“Được rồi, vậy tôi sẽ ghi nhớ ân tình này. Cảm ơn Tiểu Lâm, sau này có cơ hội thì tôi sẽ giới thiệu cho cô một người bạn trai thật ưu tú!” Vương Chấn Hưng khéo léo nói chuyện, không trực tiếp giới thiệu bản thân cho cô.
Lâm Khả Khanh vẫn chưa nghe ra ý trong lời nói đó, thế nên khi nghe sếp bảo giới thiệu bạn trai cho thì có hơi thất vọng.
Tuy nhiên sau một hồi thất vọng, cô đã tìm ra sơ hở trong lời nói, từ buồn chuyển sang vui:
“Đây là sếp nói đấy nhé, lời đã nói ra thì không được rút lại! Tôi có yêu cầu rất cao đối với nửa kia của mình, nếu sếp không giới thiệu cho tôi một người làm tôi vừa ý thì tôi sẽ tiếp tục làm phiền sếp.”
“Được.” Vương Chấn Hưng đồng ý, sau đó lập tức giao cho Vương Khả Khanh vài việc để làm.
Lâm Khả Khanh nghe xong, nhếch khóe miệng đau nhức, ngọt ngào nói: “Sếp, vậy tôi đi làm đây.”
“Đi đi.” Vương Chấn Hưng mỉm cười gật đầu.
[Ký chủ vô cùng xấu xa, giả bệnh lừa nữ chính Lâm Khả Khanh, hào quang phản diện +30!]
[Hảo cảm của nữ chính Lâm Khả Khanh đối với ký chủ +5, hiện tại tổng độ hảo cảm là 65 (mến mộ)]
[Ký chủ làm ảnh hướng đến nội dung cốt truyện, có được 200 điểm phản công, nhân vật chính Tần Dật -20 điểm may mắn, ký chủ +20 điểm may mắn!]
Vương Chấn Hưng liên tiếp nhận được thông báo, gần như cười toe toét.
Anh có thể thành công liên tiếp như thế phải kể đến một vài công lao của Tần Dật.
Nếu như không phải Tần Dật bôi nhọ anh thì sao anh tìm được một cái vỏ bọc tốt như vậy để lừa gạt Lâm Khả Khanh.
Chạng vạng gần giờ tan tầm.
Tần Dật gọi điện thoại tới, hỏi Vương Chấn Hưng chuyện “Chuông Lớn”.
Sau khi Vương Chấn Hưng đồng ý thì sai người đi mua “Chuông Lớn”.
“Tiểu Dật, chú sẽ gửi địa chỉ cho cháu, cháu ở đó chờ chú, bây giờ chú đang bận, xong việc sẽ qua luôn.” Vương Chấn Hưng trả lời.
Rời khỏi trụ sở Tập đoàn Chấn Hưng.
Vương Chấn Hưng không lập tức đi gặp Tần Dật, mà là cùng Phùng Thiến Thiến tìm một khách sạn ăn tối, sau đó xem cosplay hơn nửa tiếng, hút một điếu thuốc, rồi mới chậm rãi lái Bentley đi gặp Tần Dật.
“Chú Vương, sao chú lâu thế?” Tần Dật đã đợi hơn một tiếng nên không khỏi có chút bực bội.
“Công ty có việc gấp cần xử lý, chú còn chưa kịp ăn cơm đã lập tức chạy tới đây đó.” Vương Chấn Hưng bày ra dáng vẻ rất vội vàng.
Nghe vậy, Tần Dật cũng không thể nói gì thêm nữa.
Cũng không thể bắt chú Vương mặc kệ hết chuyện công ty mà chạy đến đây được đúng không?