Vương Chấn Hưng còn chưa cùng Lâm Khả Khanh làm chuyện vui vẻ kia mà vận tài lộc đã như thế.
Vậy nếu mà gạo nấu thành cơm rồi thì chắc chắn vận tài lộc sẽ ngày càng nhiều, nói không chừng giá cổ phiếu của Chấn Hưng còn có thể tăng vọt hơn nữa.
Bây giờ mà bán cổ phần, nhìn thì tưởng chừng như lãi lớn nhưng thực ra là lỗ lớn.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bạn mình xong, tâm trạng Vương Chấn Hưng rất tốt, anh không còn ý định nghỉ ngơi nữa mà đi thẳng đến cửa hàng Rolls Royce.
Lúc trước Hàn Mi cho anh một trăm hai mươi triệu, nhưng Vương Chấn Hưng cần dòng tiền để phòng trường hợp công ty gặp khó khăn nên không vội dùng.
Bây giờ anh chiêu tài vận như thế, công ty muốn có chuyện cũng khó.
Mà có số tiền nhiều như vậy, tất nhiên phải tiêu xài một lượt rồi.
Vương Chấn Hưng đã muốn đổi xe từ lâu, lúc trước bởi vì tiền vốn trong tay không được dư dả mấy nên chỉ nghĩ mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Trong tay anh có dòng tiền một trăm triệu tệ, có thể vung tay vung chân tiêu sài.
Đến trước cửa hàng xe Rolls-Royce, Vương Chấn Hưng chuẩn bị mua một chiếc Ảo Ảnh.
Trong truyện đô thị sảng văn, nhân vật chính đi mua đồ thì gần như trăm phần trăm gặp phải tình huống bị nhân viên bán hàng coi thường, sau đó là màn xoay chuyển vả mặt ngược lại.
Nhưng Vương Chấn Hưng là kẻ phản diện, tình huống đi mua sắm bị người ta coi thường chắc chắn sẽ không xảy ra đối với anh.
Đương nhiên, nguyên nhân chính khiến tình huống này xảy ra vẫn là do các nhân vật chính đó nhìn rất bần, khó khiến người khác cảm thấy giàu có.
Vương Chấn Hưng thì không giống vậy.
Cả người đầy khí chất, khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn đã biết không phải người bình thường.
Anh vừa bước vào cửa hàng Rolls-Royce, mấy nhân viên bán hàng giống như nhìn thấy thần tài đến vậy, lập tức tiếp đãi nhiệt tình.
Vương Chấn Hưng thuận lợi đặt một chiếc Ảo Ảnh, chọn các phụ kiện kèm theo đều là loại cao cấp nhất, tính tổng cả chiếc xe tầm khoảng hơn mười hai triệu.
Lúc trả tiền, mắt Vương Chấn Hưng chẳng chớp lấy một cái.
Trực tiếp quẹt thẻ mười hai triệu.
Hết cách, có tiền tùy hứng.
Tiền lương mỗi tháng Hàn Mi trả đủ để anh mua mười chiếc rồi.
Làm thủ tục xong, chỉ việc chờ đem xe đến cửa nữa thôi.
Vương Chấn Hưng rời khỏi cửa hàng, chuẩn bị về nhà.
Nhưng vừa lên xe, bỗng nhiên Hàn Mi gọi điện thoại đến.
“Tôi cần dùng thời gian một tiếng của chú.”
Hàn Mi làm việc nhanh chóng, cũng không quanh co lòng vòng, điện thoại vừa kết nối đã nói thẳng vấn đề chính.
“Tôi vừa về đến nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.” Mấy ngày gần đây Vương Chấn Hưng quả thực hơi mệt, sợ không duy trì trạng thái được, cho nên từ chối khéo.
“Bây giờ mới sáu giờ rưỡi, chú thấy tôi tin được mấy câu này à?” Hàn Mi hỏi ngược lại.
“Gần đây công việc bận rộn nên hơi mệt.” Vương Chấn Hưng than thở.
“Một câu thôi, được hay là không được?” Hàn Mi cũng không dài dòng, đơn giản hỏi thẳng.
“Được.”
Vương Chấn Hưng căng da đầu trả lời.
Dù sao là một người đàn ông, làm sao có thể nói không được?
Hàn Mi có được đáp án, lập tức gửi định vị cho Vương Chấn Hưng.
Vương Chấn Hưng mở bản đồ, lái xe chạy đi, hai mươi phút sau đến một tòa biệt thự.
Trong biệt thự có vườn hoa, bể bơi.
Trong vườn trồng các loại hoa quý hiếm, bể bơi lớn bằng mấy cái sân bóng rổ.
Vương Chấn Hưng thấy thế bèn suy nghĩ đợi có thời gian cũng mua một tòa biệt thự như vậy.
“Biệt thự nhà chị mua hết bao nhiêu tiền vậy?” Vương Chấn Hưng tò mò hỏi.
“Mua hồi năm ngoái, khoảng hai trăm triệu tệ.” Hàn Mi nói rất hời hợt. Tòa biệt thự này là một trong số rất nhiều bất động sản dưới danh nghĩa của chị ta, về mặt giá cả thì thuộc tầm trung thôi, bình thường cũng không thường xuyên ở.
Lần này vì để tiện gặp mặt Vương Chấn Hưng mới nghĩ tới tòa biệt thự này.
Bình thường biệt thự có người phụ trách quét dọn định kỳ, trong ngoài đều được dọn ngăn nắp sạch sẽ.
Chỉ có điều giờ đây trong biệt thự to như thế, chỉ có hai người Hàn Mi và Vương Chấn Hưng.
Vương Chấn Hưng nghe giá tiền Hàn Mi nói, tạm thời dập tắt suy nghĩ mua biệt thự.
Biệt thự hai trăm triệu tệ, anh phải làm công cho Hàn Mi hai tháng mới mua được.
Sắp đến hôn lễ Hàn Kiệt, Hàn Mi có rất nhiều việc phải thu xếp, thời gian có hạn.
Sau khi tùy ý dẫn Vương Chấn Hưng tham quan biệt thự, Hàn Mi bảo Vương Chấn Hưng lập tức làm việc.
Khoảng thời gian một bài hát trôi qua.
Đã làm xong việc rồi…
[ Điểm hảo cảm của Hàn Mi với ký chủ -1, trước mắt tổng điểm hảo cảm là 59 (rung động) ]
Nhận được thông báo, Vương Chấn Hưng hơi sụp đổ.
“Gần đây công việc bận rộn nên mệt quá, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.” Vương Chấn Hưng lúng túng, lập tức giải thích.
Dù sao anh cũng chẳng phải làm bằng sắt, mệt nhọc quá mức đương nhiên không duy trì trạng thái được, cũng không phải nhân vật chính trong truyện đô thị sảng văn, là chiến sĩ thận trời sinh.