Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 1: Hắn chỉ là một hạt bụi (1)
Xình xịch! Xình xịch!
Đầu máy xe lửa đen nhánh, phun ra những luồng hơi nước trắng xóa, lướt trên đường ray.
Rầm rập! Rầm rập!
Trục khuỷu kéo thanh truyền động, đẩy bánh xe quay nhanh, tạo ra tiếng va chạm đều đặn với khe hở của đường ray.
Tút! Tút!
Một tiếng còi tàu vang lên.
Một đoàn tàu chỉ có năm toa, xuyên qua hầm, băng qua thung lũng, tiến vào vùng hoang vu rộng lớn của Phổ La Châu.
Trong toa thứ ba, một người phụ nữ xinh đẹp đang trang điểm trước bàn trang điểm.
Tại sao trong toa lại có bàn trang điểm?
Tại sao nàng lại trang điểm trong toa?
Nàng không chỉ có thể trang điểm trong toa, mà còn có thể nhảy múa trong đó.
Bởi vì chỉ có một mình nàng trong toa này.
Nàng là Trác Dụ Linh, vợ lẽ của Lục Đông Lương, gia chủ của Lục gia.
Đoàn tàu này là tàu chuyên dụng của Lục gia, một hào môn ở Phổ La Châu.
Hiện tại, nàng là chủ nhân của đoàn tàu này.
Toa thứ nhất chứa than đá.
Toa thứ hai chứa hành lý và các vật dụng trên tàu.
Toa thứ ba được ngăn thành một lối đi và hai phòng ngủ.
Toa thứ tư là nhà ăn và phòng đánh bài.
Toa thứ năm là phòng ngủ của chủ nhân.
Trác Dụ Linh để kiểu tóc uốn sóng cổ điển, đánh phấn mắt rất đậm, nhưng má lại nhạt, khuôn mặt trắng nõn nà tôn lên đôi môi đỏ rực.
Nàng mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam cổ cao, gấu váy chạm đến đầu gối, hai bên xẻ tà để lộ một chút viền ren của váy lót, vòng eo thon gọn và bờ vai được nâng đỡ nhẹ nhàng, toát ra vẻ đẹp kiêu sa đầy mê hoặc.
Trác Dụ Linh đã gần bốn mươi tuổi, trang phục và trang điểm tinh tế khiến nàng trông như chưa đến ba mươi.
Cọt kẹt!
Cửa toa được đẩy ra, bóng dáng của Lục Đông Lương, gia chủ Lục gia, xuất hiện dưới ánh đèn tường màu vàng nhạt.
Nếp nhăn nhỏ li ti nhếch lên cùng với nốt ruồi trên khóe miệng, Trác Dụ Linh trong gương nở nụ cười ngọt ngào.
Trác Dụ Linh không thích đi giày, nàng đi chân trần trên tấm thảm hoa văn màu vàng đất, đến trước mặt Lục Đông Lương, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lão gia."
Lục Đông Lương đã ngoài năm mươi, véo nhẹ má Trác Dụ Linh, luôn cảm thấy người phụ nữ này vẫn trẻ trung như lần đầu gặp mặt, bất kể lúc nào cũng có thể mang đến cho lão một chút an ủi.
Nhưng chỉ là một chút thôi.
Lục Đông Lương mệt mỏi cởi bỏ bộ âu phục, tháo áo ghi lê, nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa, mở một chai rượu ngoại, rót cho mình một ly.
Uống hết nửa ly, nỗi buồn phiền trong lòng nhanh chóng hiện lên trên gương mặt, Lục Đông Lương không nhịn được thở dài.
Trác Dụ Linh ngồi bên cạnh Lục Đông Lương, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá sắt, ngậm vào môi đỏ mọng, châm một que diêm, châm lửa cho điếu thuốc, đưa đến miệng Lục Đông Lương: "Lão gia, chuyện gì không vui?"
Lục Đông Lương nhận lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: "Hà Gia Khánh ngày mai sẽ trở về, vừa rồi đánh bài với đại cô của nó là Hà Ngọc Tú, nghe động tĩnh của cô ta, sợ rằng sẽ hủy hôn với Tiểu Lan."
Hà Gia Khánh là con trai trưởng của Hà gia, một cường hào ác bá ở Phổ La Châu.
Lục Tiểu Lan là con gái của Trác Dụ Linh và Lục Đông Lương.
Nếu không phải vì Hà gia suy yếu trong những năm gần đây, con trai trưởng của Hà gia không thể nào cưới thứ nữ của Lục gia.
Trác Dụ Linh cười nhạt: "Lão gia, chúng ta đã bàn bạc rồi mà? Tiểu Lan sẽ không để Hà Gia Khánh sống sót trở về Phổ La Châu."
Lục Đông Lương cắn điếu thuốc, cau mày: "Tiểu tử Hà gia kia có thiên phú dị bẩm, trên tay còn có Huyền Sinh Hồng Liên, không phải đối thủ dễ đối phó, anh lo lắng cho Tiểu Lan…"
Trác Dụ Linh lắc đầu: "Lão gia nghĩ nhiều rồi, tiểu tử Hà gia kia chỉ là một dong nhân(*), bỏ phí thời gian vàng son để tu hành mà chạy sang Hoàn Quốc du học, bốn năm trời, lãng phí như vậy, nó có được gì?"
(*dong nhân: ở trong truyện là để chỉ những người không thể tu luyện)
Lục Đông Lương sờ ria mép: "Người trẻ tuổi, ham chơi, nếu chờ nó nắm giữ gia nghiệp của Hà gia…"
Trác Dụ Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh máy hát: "Kẻ ham chơi không thu dọn được chính là dong nhân, dong nhân có được bảo vật, thì nên biến thành người chết, chỉ cần lên tàu, nó sẽ phải chết."
Máy hát cao hơn tủ đầu giường một thước, phía trên có ba cái loa màu vàng, một lớn hai nhỏ.
Trác Dụ Linh cầm một cái cốc sắt, đổ hai ly nước vào miệng loa nhỏ bên trái.
Lục Đông Lương nhìn Trác Dụ Linh nói: "Anh nghe nói thiếu bang chủ của Giang Tương Bang cũng muốn nhắm vào Hồng Liên, hắn ta có thân phận ở Hoàn Quốc, người này cũng không dễ đối phó."
Trác Dụ Linh cười nhạo một tiếng: "Lão gia nói là Tiêu Chính Công phải không? Kẻ ngu này thậm chí còn không phải là dong nhân, hắn ta chỉ là con gián, con gián đáng ghét,
Nếu không phải dựa vào danh tiếng của cha hắn ta, Tiêu Chính Công đã bị người ta giẫm chết từ lâu rồi, dựa vào chút tâm tư đó, làm sao có thể đấu lại Tiểu Lan?"
Trác Dụ Linh cúi người, mở tủ của máy hát, trên một chiếc hộp sắt chứa đầy dầu trơn, châm lửa cho cây nến cắm trên dầu trơn.
Phù!
Ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên, không lâu sau, miệng loa bên trái phun ra một ít khói trắng.
Xì! Xì! Xì!
Đây là máy hát chạy bằng hơi nước.