Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 10: Tại sao phải bắn chết? (1)
Nằm trên giường trong ký túc xá, Lý Bạn Phong lặng lẽ nhìn trần nhà.
Giường trong ký túc xá rất cao, trần nhà cách hắn rất gần, những vết mốc trên trần nhà giống như những con mắt đang dõi theo hắn.
Thực sự có những con mắt đang dõi theo hắn, dõi theo từng cử chỉ của hắn.
Cạch cạch!
Điện thoại lại có tin nhắn đến. Rốt cuộc là ai đã gửi tin nhắn cho hắn?
Người này đã nhặt được điện thoại của Hà Gia Khánh.
Hắn ta biết mình đã gặp chú ba.
Hắn ta biết mình đã gặp cảnh sát.
Hắn ta còn biết Hà Gia Khánh đang nằm trên giường bệnh.
Người này rốt cuộc là ai?
Thầy giáo trong trường đại học?
Bác sĩ trong bệnh viện?
Lão Trần, người tự xưng là cảnh sát?
Ông bảo vệ giữ cổng dưới lầu?
…
Điện thoại cạch cạch kêu không ngừng, Lý Bạn Phong cầm điện thoại lên nhìn, số của Hà Gia Khánh liên tiếp gửi đến hàng chục tin nhắn.
“Bạn Phong à, bốn năm đại học, tao chỉ có mình mày là anh em thôi!”
“Chỉ còn một ly rượu, mày uống một ngụm, tao uống một ngụm.”
“Chỉ còn một điếu thuốc, mày hút một nửa, tao hút một nửa!”
“Lần đầu tiên tao đi ăn với vợ, mày đã đi cùng tao, lần đầu tiên tao đi ngủ với vợ, ngủ được nửa chừng, mày gọi điện, tao đi cùng mày đến quán net thâu đêm.”
“Mày bị bệnh thần kinh, tao đi cùng mày khám bệnh, mày tiêu hết tiền, tao trả tiền cho mày, tao cũng tiêu hết tiền, tao đi làm ở công trường khuân đá, kiên trì cho đến khi mày xuất viện.”
“Năm ngoái thi cử, vì truyền đáp án cho mày, tao bị trượt môn, suýt nữa bị lưu ban, bốn năm đại học, tao chỉ nhận mình mày làm anh em! Chỉ có mình mày mà thôi!”
…
Hàng chục tin nhắn đã chứng minh một điều, đối phương thực sự là Hà Gia Khánh.
Vì có những chuyện chỉ hai người họ mới biết.
Tin nhắn cuối cùng: “Người anh em, cứu tao, chỉ có mày mới cứu được tao.”
Lý Bạn Phong hít sâu một hơi, gọi lại số điện thoại, hắn muốn xác nhận giọng của Hà Gia Khánh.
Điện thoại không thể kết nối, Lý Bạn Phong gửi một tin nhắn: “Mày từ ga tàu về như thế nào, tại sao lại chạy lên giường của tao?”
“Đó không phải là tao.”
“Không phải mày, vậy thì là ai? Mày đang ở đâu? Tại sao mày có thể nhìn thấy tao?”
Lý Bạn Phong có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hà Gia Khánh, nhưng hiện tại chỉ nghĩ ra được nhiêu đó.
Cạch cạch!
Hà Gia Khánh trả lời tin nhắn: “Tao rất muốn trả lời mày, nhưng không có thời gian, tàu hoả sắp khởi hành rồi, hôm nay nếu mày không đến cứu tao, chuyến tàu tiếp theo không biết phải đợi đến khi nào, có thể mày sẽ không bao giờ được gặp lại tao nữa.”
Tàu hoả sắp khởi hành rồi.
Hôm nay đi cứu mày...
Lý Bạn Phong lật người xuống giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đại học, hắn chỉ có một người bạn như vậy?
Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn có mấy người bạn?
Hình như cũng chỉ có một người như vậy.
Dưới ký túc xá lầu sáu lạnh lẽo, ngay cả dây phơi quần áo cũng trống trơn.
Nhưng dưới gốc cây liễu lớn ở dưới lầu, có một người đang đứng đó.
Đó là một thanh niên với thân hình gầy gò, tuổi tác tương đương Lý Bạn Phong.
Đôi mắt của y rất to, sáng lấp lánh như bóng đèn, Lý Bạn Phong ở tầng ba cũng nhìn thấy rất rõ.
Y dường như đang chờ ai đó.
Tòa nhà ký túc xá này, ngoài Lý Bạn Phong, chỉ còn lại bác trông cửa.
Tạm thời loại bỏ bác trông cửa ra, người này chắc chắn nhắm vào Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong gửi tin nhắn cho Hà Gia Khánh: "Tao bị người ta theo dõi."
Hà Gia Khánh trả lời: "Chắc chắn là người của Cục Ám Tinh."
"Cục Ám Tinh là cái gì?"
"Hiện tại tao thực sự không thể giải thích cho mày, không thể tuỳ tiện nhắc đến Cục Ám Tinh, họ có thể cảm nhận được, người anh em, mày phải cứu tao, nếu không cứu tao e là sẽ không kịp nữa."
Lý Bạn Phong ngồi trên ghế, chìm vào suy tư.
Hắn ngồi đó mười mấy phút, không hề động đậy.
Trong thời gian đó, bác trông cửa đi lên một chuyến, nhìn Lý Bạn Phong hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"
Lý Bạn Phong không để ý đến ông ấy, Lý Bạn Phong thậm chí không thèm nhìn đến ông ấy.
Trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại những kỷ niệm suốt bốn năm qua với Hà Gia Khánh.
Đúng vậy, y chỉ có mình hắn là anh em.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Lý Bạn Phong gõ một dòng chữ trên điện thoại: "Người anh em, bốn năm đại học tao cũng chỉ nhận mình mày là anh em, còn một ly rượu, chúng ta mỗi người một ngụm, còn một điếu thuốc, chúng ta mỗi người một nửa, nếu mày không có tiền chữa bệnh, tao sẽ lập tức đi làm ở công trường khuân đá, không chút ngần ngại, nhưng việc này, tao không muốn dính vào."
Lý Bạn Phong đặt điện thoại xuống, trong lòng rất bối rối.
Lý do hắn không muốn dính vào việc này là vì việc này vượt quá khả năng nhận thức của hắn.
Theo nhận thức của Lý Bạn Phong, thời gian và không gian mà Hà Gia Khánh xuất hiện đều không đúng, dù là Hà Gia Khánh trên giường bệnh hay Hà Gia Khánh trong điện thoại.
Theo nhận thức của Lý Bạn Phong, Hà Gia Khánh trong bốn năm qua chưa từng thể hiện bất kỳ siêu năng lực nào, nếu không thì y cũng không bị bắt vì gian lận.
Lý Bạn Phong cảm thấy khả năng chấp nhận của mình đủ mạnh rồi, những chuyện như thế này có thể khiến người bình thường trở nên phát điên.
Huống chi hắn vốn dĩ đã là một người mắc bệnh thần kinh.
Cạch cạch!
Điện thoại im lặng đã lâu bỗng nhận được tin nhắn từ Hà Gia Khánh.
"Được." Tin nhắn chỉ có một từ.
Lý Bạn Phong lại nằm trên giường ký túc xá, nhìn chằm chằm vào trần nhà, tiếp tục ngẩn ngơ.
Ba ngày không ngủ ngon giấc, ngủ một giấc là qua thôi.
Gia Khánh, những gì có thể làm, tao đã làm hết cho mày rồi.